Hậu hoa viên, bên bờ suối, trong rừng cây.
Ta cởi sạch sẽ bị cầm thú từ trên xuống dưới nhìn hết, thay đổi vô số tạo hình. Cuối cùng lỏa thân mình, ghé vào trên bờ, đùi phải nhẹ nhàng
đặt vào trong nước, chân trái đặt ở trên bờ, mỗi lần có gió thổi qua,
làm chuông lay động, người cũng lạnh run.
Báo đen nằm ở bên cạnh giám thị, trên cổ nó vẫn đeo chiếc chuông
vàng, miệng đầy răng nanh, thường thường hướng ta bên này quét ngang
liếc mắt một cái, giống như đang nói:“Chủ nhân a, khối thịt này đã muốn
cởi sạch sẽ rồi, khi nào thì lấy đến làm bữa tối?”
Long cầm thú vẫn còn tại bàn vẽ an ủi:“Đừng lo lắng, lấy gương nhìn
xem biểu tình của ngươi, đều cứng ngắc như đá! Thả lỏng một chút! Lại thả lỏng một chút! Đến, cấp đại gia cười một cái.”
Lần đầu tiên làm người mẫu khỏa thân, ta có thể không khẩn trương sao? Ta có thể cười ra sao?
Hôm nay số lần muốn khóc của ta còn nhiều hơn so với cả đời cộng lại!
Long cầm thú buồn bực, chê ta không đủ chuyên nghiệp, không đủ cấp
lực, muốn dùng roi thêm chút sức lực. Nhưng biểu tình của con người thật sự không thể dùng phương thức thuần thú dạy ra được, hắn đành phải
thôi, bắt đầu động thủ vẽ thân mình trước.
Que than bắt đầu nhanh chóng nhảy múa ở trên mặt vảỉ, vẻ mặt cà lơ
phất phơ của Long Chiêu Đường dần dần trở nên nghiêm túc, đôi mắt hắn
nhìn ta từ từ trở nên trong suốt, không có đáng khinh, không có tình
dục, chỉ có si mê cuồn cuộn không ngừng. Thật giống như đứa nhỏ được đến món đồ chơi yêu thích, rốt cuộc luyến tiếc rời đi nửa bước.
Từ buổi sáng đến giữa trưa rồi đến chạng vạng, thời gian từng giọt
từng giọt trôi qua, không ai đến quấy rầy chúng ta, chung quanh thực im
lặng, Long Chiêu Đường càng không ngừng điên cuồng họa họa, giống như
trừ bỏ cây bút vẽ trong tay cùng ta trước mắt, không có bất cứ thứ gì có thể nhập vào trong lòng hắn. Hắn thậm chí quên ăn cơm, quên nghỉ ngơi,
quên hết thảy……
Bụng thật đói……
Thân thể của ta rốt cục dần dần trầm tĩnh lại, chỉ có điều nằm một tư thế khó chịu, liền thường thường dùng cái chân ở trong nước đung đưa
tiêu khiển, hơi hơi hoạt động tứ chi cứng ngắc một chút.
Cuối cùng, ta vì lâu lắm không được nghỉ ngơi, mí mắt đánh thật lâu cái, rốt cục chống đỡ không được rồi ngủ quên luôn……
Đến khi mở mắt ra, trên trời đã đầy sao dầy đặc, trên người khoác một cái áo lông chồn đen, Long Chiêu Đường ngồi ở bên cạnh, trên người đại
bộ phận hoa lệ trang sức đã tháo xuống, chỉ tùy ý khoác một cái cẩm bào
trắng thuần, ướt sũng tóc dài tung bay, đang cho báo đen ăn nhiều khối
thịt tươi mới. Hắn thấy ta tỉnh lại, lại từ bên người lấy ra một cái hộp thức ăn ba tầng bằng gỗ lim trang trí tơ vàng, mở ra bên trong là điểm
tâm Giang Nam tinh xảo đầy màu sắc, còn có một chén cháo tổ yến ngọt
ngào, thực ôn hòa ra lệnh:“Ăn.”
Ta nhìn hắn, lại nhìn sợi roi hắn tùy thân mang theo, vội vàng cuộn chặt áo lông, nhanh chóng bưng lên cháo, liều mạng uống vào.
Uống cháo quá nhanh làm sặc, ta lại không hay ho .
Long Chiêu Đường cau hàng mi xinh đẹp, rốt cục bỏ qua tôn quý vươn ngón tay trắng nõn, ngốc vỗ vỗ trên lưng ta.
Sau đó hắn nắm tay của ta, mang theo báo đen, yên lặng trở về tẩm cung.
Tẩm cung của cầm thú dễ hiểu được là rất nhiều thiên kiều bá mị tiểu
mỹ nhân, tổng quản ân cần đưa lên hoa bài, lại có thâm ý khác nhìn ta
liếc mắt một cái, sau đó hỏi:“Hầu gia, tối nay triệu ai thị tẩm?”
Ta run lên một chút.
Long Chiêu Đường nhìn hoa bài suy nghĩ thật lâu, lâu đến lúc tổng
quản trên trán đổ mồ hôi lạnh, mới chậm rãi buông tay của ta ra, tùy ý
điểm hai cái. Sau đó làm cho người ta đem ta an trí đi sang Tiểu Noãn
Các bên cạnh, hầu hạ rất cẩn thận. Không quá một hồi, hắn lại sai tổng
quản đến đem ta mang về, một lần nữa an trí ở trên giường quý phi trong
phòng ngủ của hắn, không cho rời khỏi phạm vi trong tầm mắt.
Một đôi song bào thai mười bốn mười lăm tuổi bị mang đến, thân xương
sụn tô, mị công rất cao, làm cho bên trong bức màn của cầm thú xuân sắc
liên miên, lãng ngữ không dứt.
Nhưng ánh mắt của Long cầm thú chỉ nhìn chằm chằm vào ta.
Ta trốn ở trong chăn tận khả năng giả bộ cái gì cũng nhìn không thấy, nghe không được.
Ước chừng qua một khoảng thời gian, hai cô gái rốt cục bị tiễn bước , phòng khôi phục im lặng.
Ta ước chừng Long cầm thú đã muốn ngủ, liền rón ra rón rén đứng lên,
dùng mảnh vải bao lại sợi lắc chuông trên chân, thật cẩn thận ở trong
phòng ngủ đông lục tây tìm. Ta biết Long cầm thú trong phòng chắc chắn
có thứ tốt, hơn nữa dưới giường là có mật đạo, nhưng cũng không nhớ rõ
cơ quan đến tột cùng ở phương nào.
Giống như đang chơi RPG*, ta tìm một hồi, con báo kia tỉnh giấc, thực không cho ta chút mặt mũi cúi đầu rống lên một tiếng, làm chiếc chuông
trên cổ rung động. Ta sợ Long cầm thú thức giấc, đành phải rón ra rón
rén một lần nữa bò lại lên giường giả bộ ngủ.
Ngày hôm sau lúc ăn điểm tâm, Long cầm thú không chút để ý nói với
ta:“Lạc nhi, trước kia ta cũng có vài cơ thiếp đầu óc không thanh tỉnh,
ngươi có biết các nàng hiện tại ra sao không?”
Ta vẻ mặt thuần lương, liều mạng lắc đầu.
“Hắc nhi ngoan ngoãn,” Long cầm thú cúi đầu, xé một khối thịt tươi
cho báo đen, khóe môi nhếch lên ôn nhu tươi cười, trong ánh mắt nhưng
không có chứa gì cảm tình,“Thân là sủng vật, sẽ giữ bổn phận sủng vật,
hảo hảo đi theo chủ tử nuôi mình, không cần tâm sinh ý khác, nếu không
là muốn ăn roi .”
Nam nhân này khủng bố ở chỗ là, hắn căn bản không cần bất luận kẻ
nào, cũng không để ý gì cảm tình. Hắn chỉ cần biết những thứ này có phải thuộc về hắn hay không.
Ta sợ run cả người.
Sau khi ăn xong, tổng quản đại nhân tìm đến ta, nói cho hay là huấn
luyện quy củ làm cơ thiếp cần có, trừ bỏ giảng thuật các loại hành động
Hầu gia cấm kỵ cùng công việc cần chú ý, còn đặc biệt cường điệu đem kết cục của một ít nữ nhân không hiểu chuyện phạm sai lầm, sinh động như
thật cùng ta miêu tả một phen.
Ta bỗng nhiên cảm thấy Lâm Lạc Nhi chạy trốn trở về chính là lọt vào
quất roi, cường bạo cùng luân bạo, quả thực là bất hạnh trong bất hạnh
……
Tổng quản gật đầu, vui mừng làm ra kết luận:“Hầu gia đối với ngươi
vẫn là dụng tâm, không bỏ được xuống tay cứng rắn, ngươi cũng coi như
nhu thuận, cư nhiên chỉ bị một roi đã nghe lời. Có một số cô gái ngu
xuẩn, cái chết đến trước mắt, cũng không chịu cởi quần áo đâu.”
“Đúng vậy, thức thời là mỹ đức lớn nhất của ta.” Ta mang vẻ mặt đau khổ trả lời.
“Hảo hảo hầu hạ Hầu gia, thả lỏng một chút, sẽ có tiền đồ .” Cuối
cùng tổng quản trấn an hai câu, chắp tay sau lưng, đi cho chim ăn .
Ta ở dưới ánh mặt trời dũng cảm nắm chặt hai nắm đấm, kiên định muốn
chạy trốn phải duy nhất một lần là thành công, nếu thất bại liền quyết
tâm lập tức đi thắt cổ tự sát!
……
Hầu gia không có đem tất cả thời gian đều lấy ra để vẽ, hắn cũng có
làm việc. Ta thực kinh ngạc phát hiện cầm thú này không phải một tay ăn
chơi chơi bời lêu lổng, hắn mặc dù sinh hoạt cá nhân thối nát, phong
phẩm không tốt, nhưng lại tinh thông vài thứ tiếng nước ngoài, tiếng Anh nói so với ta còn lưu loát, còn lợi dụng quyền lực cùng ngoại thương
cấu kết, lũng đoạn toàn bộ hải vận cùng ngoại thương sự vụ của vương
quốc, là chậu châu báu, cây rụng tiền của triều đình. Hắn cũng thừa dịp
này, tiện lợi từ bên ngoài vận đến đại lượng dụng cụ vẽ tranh chính mình thích cùng tác phẩm “Dâm uế”, vụng trộm cất chứa.
Ta ngồi ở bên cạnh thư phòng của hắn, cố gắng cùng báo đen bạn học
tạo quan hệ tốt, liều mạng đút thịt cho nó ăn, chải lông cho nó, để
tránh chạy trốn thời điểm bị nó cắn một ngụm.
Hầu gia cuối cùng tiếp kiến xong một đám nịnh bợ, nhu nhu dụi mắt, đi đến trước mặt chúng ta, ngồi xổm xuống, thực vui mừng nhìn ngắm, bỏ qua báo đen, đem ta ôm vào lòng, ẵm thật cẩn thận đi đến nhà ăn, nhận người đưa lên trân tu mỹ thực.
Ăn no ta tiếp tục cởi, hắn tiếp tục vẽ.
Lần này chỉ sửa lại vài chi tiết, hắn cũng thả lỏng chút, chỉ vẽ một
chút liền dừng bút lại, cho phép ta nghỉ ngơi, đi đến lương đình ăn trái cây.
Lúc nghỉ ngơi lại là một đám người hầu hạ.
Chỉ cần không cãi lại mệnh lệnh của hắn, Long cầm thú đối với những
mỹ nhân bên người đều thực phóng túng, hơn nữa mỹ nhân dị tộc phần đông, các nàng không hiểu cái gì gọi là quy củ của Trung Nguyên. Cho nên mọi
người nói chuyện cũng khá lớn mật, các loại huân đoạn tử không ngừng,
hỗn loạn ca ngợi Hầu gia vẽ
đông cung đẹp, khi nào thì cấp chính mình
cũng vẽ một bức.
Long cầm thú chỉ cười không nói.
Có một cô gái Miêu Cương mặc váy ngắn chỉa vào người của ta, cười hì
hì hỏi:“Hầu gia, đây là người mà ngài từ Nam Cung thế gia mang về đến
sao? Nguyệt nhi tỷ tỷ nói nàng xinh đẹp, ta còn không tin, hôm nay vừa
thấy danh bất hư truyền, cô nương đáng yêu như vậy, Nam Cung Hoán như
thế nào bỏ được tặng ngài ?”
Long cầm thú ăn một trái nho, cái tay đang ôm thắt lưng của ta lại
nắm thật chặt:“Tên kia có mắt không tròng, nhờ ta hỗ trợ bắt người, ta
cũng chỉ hảo cố mà làm, nhưng thật ra không nghĩ tới bắt được đại bảo
bối trở về.”
Ta nhịn không được hỏi:“Hỗ trợ bắt người?”
“Nha đầu ngốc, ngươi chỉ sợ còn tại trong mộng đi?” Long cầm thú nâng lên cằm của ta, nhéo mấy cái, cười nói,“Ngươi cho là việc làm lén của
ngươi cùng Nam Cung Minh, Nam Cung Hoán thật sự cái gì cũng không biết
sao? Nếu không phải sợ phụ tử trở mặt, hắn cũng sẽ không ám chỉ ta đi
vào Tàng Thư Các, mở miệng đòi người, sau đó biết thời biết thế đem
ngươi tống xuất đi, chặt đứt đường lui.”
“Ta không có hứng thú với Nam Cung Minh, đã muốn cự tuyệt hắn!” Ta có chút kinh ngạc.
“Ngươi nếu là có hứng thú với Nam Cung Minh, hắn còn chưa tất hạ độc
thủ,” Long cầm thú lắc đầu,“Tuy rằng Nam Cung Hoán hy vọng con của mình
cưới tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối, nhưng nếu hai người các ngươi
thật sự cuồng dại một mảnh, sinh tử tướng hứa, trước làm tiểu thiếp quan sát vài năm lại lên làm chính, hắn chưa chắc đã phản đối. Nhưng mà hiện tại rõ ràng là con mình phạm tương tư đơn phương, ngươi du diêm không
tiến, chỉ thầm nghĩ thoát tịch lập gia đình, hắn dĩ nhiên không chấp
nhận được ngươi. Nam Cung Hoán rất thương con, sẽ không để cho hắn đi
lên con đường xưa của bản thân.”
“Hắn thương con? Thương con mà mỗi ngày đều mắng?” Ta càng kinh ngạc .
Bên cạnh có mỹ nhân vừa bóp vai cho Long cầm thú, vừa xen mồm nói:“Ai biết có phải con ruột của hắn hay không.”
Lại là một trận cười vang.
Ta thực mờ mịt.
An Nhạc Hầu phủ quyền thếđịa vị cao trọng, nói chuyện gia sự của
người khác không hề cố kỵ, mấy mỹ nhân nói chuyện say sưa đem Nam Cung
thế gia gièm pha thất chủy bát thiệt toàn bộ đều nói tới.
“Nam Cung Hoán năm đó cưới võ lâm đệ nhất mỹ nhân Tiêu Ngọc Nhi, hắn
ái thê nổi tiếng, chẳng những thề cả đời không nạp thiếp, còn vì nàng
muốn sao hái sao, muốn ánh trăng lấy ánh trăng, là một đôi giai ngẫu
trên võ lâm người người hâm mộ.”
“Đáng tiếc Tiêu Ngọc Nhi thủy tính dương hoa, cũng không biết trong
đầu cọng gân nào rút, tài mạo song toàn Nam Cung Hoán không cần, một đôi con trai, con gái đáng yêu không cần, thành thân năm năm sau, cư nhiên
cùng một tên mã phu của Nam Cung gia bỏ trốn .”
“Mã phu a! Thật sự là cười chết người, đường đường là gia chủ của Nam Cung thế gia, nếu là bị cái gì tài tử phong lưu, giang hồ đại hiệp đoạt người yêu cũng đành thôi, hắn cư nhiên là bị cái một mã phu bình thường đoạt thê tử, thiếu chút nữa bị các huynh đệ trên giang hồ cười điên
luôn.”
“Nghe nói Nam Cung Hoán giết cái tên mã phu kia, cầu thê tử quay đầu, thê tử của hắn lại sợ tới mức bệnh nặng không dậy nổi, không bao lâu
sau thì chết. Con gái của hắn tưởng phụ thân giết mẫu thân, mỗi ngày
không ăn không uống khóc nháo, cuối cùng cũng đi theo xuống hoàng
tuyền.”
“Rất lâu sau đó, mọi người đều nói Nam Cung Minh không phải con của
Nam Cung Hoán đâu, sớm hay muộn cũng bị giết chết đâu. Không nghĩ tới
Nam Cung Hoán cư nhiên đem cái nón xanh này nhịn xuống, không có tìm vợ
kế, cơ thiếp sau này cũng hết thảy phải uống Tị Tử canh, hắn đối ngoại
khăng khăng Nam Cung Minh là con trai ruột của mình, là người thừa kế
duy nhất, không cần cái thứ hai.”
“Tiêu Ngọc Nhi thật sự là sinh ở phúc không biết phúc, nam nhân yêu
nàng như vậy lại không cần, đi cùng một tên hạ lưu. Cái tên hạ lưu kia
chết, lại không dám chết theo, còn muốn quay đầu, chỉ tiếc có phúc dùng
xong rồi! Cho dù Nam Cung Hoán không giết nàng, ông trời cũng phải đánh
nàng!”
“Đúng vậy đúng vậy, giống như chúng ta đã biết phúc thường nhạc, đi theo Hầu gia thật tốt a, mỗi ngày đều được yêu.”
“Nam Cung Hoán đối Tiêu Ngọc Nhi là yêu điên rồi, cũng hận thảm ,
trách không được mỗi ngày tra tấn cơ thiếp. Hắn mỗi ngày đối mặt với đứa con của nữ nhân kia cũng đủ khó chịu , nói không chừng còn không phải
của mình…… Ha ha……”
“Nhưng mà, bọn họ hai phụ tử càng lớn càng giống, mọi người đều nói
Nam Cung Minh cùng phụ thân mới trước đây là một cái khuôn mẫu đi ra .”
“Đủ, đừng nói bậy nữa.” Vẫn đang cười nghe Long cầm thú đánh gãy đám
mỹ nhân bát quái, sau đó hỏi ta,“Nếu ngươi là Nam Cung Hoán, ngươi sẽ
trơ mắt nhìn con của mình lâm vào tương tư đơn phương không thoát ra
được, sẽ nhìn hắn cùng chính mình giống nhau yêu thương người không
thương mình, chịu đả kích cùng tra tấn sao?”
Ta bỗng nhiên không biết trả lời như thế nào.
“Vô luận như thế nào, hắn đều phải sớm xử lý ngươi.” Long cầm thú
tổng kết,“Ta mở miệng đòi ngươi, hắn liền giả bộ cái gì cũng không biết, biết thời biết thế, tương lai Nam Cung Minh hỏi, cũng có thể trốn tránh trách nhiệm. Nếu ta không mở miệng đòi ngươi, ngươi sẽ có chuyện ngoài ý muốn, hương tiêu ngọc vẫn*. Tiểu Lạc nhi, đừng sầu mi khổ kiểm , ta
nhưng lại là ân nhân cứu mạng của ngươi.”
Mấy mỹ nhân vội vàng vuốt mông ngựa.
“Hầu gia rất có lòng nhân từ !”
“Lạc nhi cô nương đi theo ngài, thật có phúc khí.”
“Hầu gia ngài đừng chỉ lo người mới, không cần người cũ a.”
“……”
Ta vẫn trầm mặc.
Ta phát hiện bản thân mình đứng ở trong một cái ván cờ thực kỳ diệu.
Ta không giả xấu, sẽ vào Nam Cung thế gia, bị Nam Cung Minh thích.
Ta giả xấu, cũng vào Nam Cung thế gia, bị Nam Cung Minh thích.
Ta nhận tình yêu của Nam Cung Minh, là chết.
Ta không tiếp thụ tình yêu Nam Cung Minh thích, cũng là chết.
Làm cái gì cũng đều không có hiệu quả.
Vận mệnh trong nguyên tác tựa như một con diều lửng lơ trong không
trung, vô luận ta bay cao bao nhiêu, cuối cùng cũng đều sẽ trở về điểm
bắt đầu.
Con đường kế tiếp đâu?
Nếu thật sự trốn được ra khỏi An Nhạc Hầu phủ, có thể lại là một cái vòng lẩn quẩn hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com