***Ps 1:Bữa giờ mình bận sửa lại các chương cũ, chương này các bạn đọc tạm, mình sẽ chỉnh sửa sau.
***Ps 2: Cảm ơn các bạn đọc đã ủng hộ.
Các bạn chú ý giữ gìn sức khoẻ nhé.
Dùng xong bữa sáng, nhóm Mạnh Dương trực tiếp khởi hành đến viện hương liệu lớn nhất trong thành, các cuộc đấu giá hàng quý bốn mùa trong năm đều diễn ra ở đây.
Lâm Tùng Đài và Hứa Vọng Nhai, còn có những giáo viên khác của học viện điều hương Thánh Nhã đều đến đang uống trà trò chuyện.
Nhóm Vu Quân Thần đã đến, nhưng sắc mặt Hứa Vọng Nhai không tốt lắm, Vu Quân Thần và những người khác đều cúi đầu không nói.
Nhóm Mạnh Dương bước tới và chào hỏi giáo viên.
"Ngồi đi." Lâm Tùng Đài cười nói: "Ta nghe nói buổi đấu giá hương liệu ngày hôm qua, toàn bộ do Mạnh Dương bao hết?"
"Cũng không phải bao hết toàn bộ." Mạnh Dương cười đáp: "Ban đầu có một vài loại em không cần lắm cho nên không đoán giá, sau đó ngẫm lại xem như tạm thời không dùng đến, nhưng cứ giữ đó rồi cũng sẽ có lúc dùng đến, cho nên toàn bộ sau đó em đều đấu giá hết."
Lâm Tùng Đài và một vài giáo viên ngồi cạnh ông đều cười, nhưng Hứa Vọng Nhai và những giáo viên ngồi cạnh ông ấy ở bàn tròn kế bên sắc mặt không tốt lắm.
"Thầy, em làm như vậy hẳn không rước lấy phiền phức chứ?" Mạnh Dương cảm thấy không cần thiết che giấu thực lực của mình nhưng vẫn nên hỏi thì tốt hơn.
"Bây giờ em vẫn còn là học sinh, cần phải cố gắng thể hiện hết thực lực của mình, chờ đến sau này đã có danh tiếng thì nên nhớ chừa miếng cơm cho người khác." Lâm Tùng Đài nói
"Vâng, em đã ghi nhớ." Mạnh Dương cũng nghĩ như vậy, đối với cậu hiện tại quan trọng nhất là tạo nên danh tiếng, sau này mới có thể tham gia đấu giá cao cấp hơn.
"Cảm ơn thầy đã cho em cơ hội, nếu đoán đúng giá thì em có thể mua được không?" Mạnh Dương hỏi
"Tất nhiên được." Lâm Tùng Đài đáp
"Cảm ơn thầy." Mạnh Dương vui vẻ nói cảm ơn
Âm thanh chiêng đồng vang lên, những cách cửa gỗ gấp ngăn cách bên trong và bên ngoài đồng loạt được đẩy ra, những người đủ điều kiện tham gia đấu gia đứng dậy đi vào, còn những người khác ở ngoài quan sát.
Những người đủ điều kiện tham gia đấu giá đều có thể dẫn một người vào làm trợ thủ và hầu hết mọi người đều mang theo trợ thủ, đều là những chuyên gia đấu giá dùng số tiền lớn mời đến.
Cũng có những người giống Lâm Tùng Đài đưa học sinh đến học hỏi và trải nghiệm.
Vu Quân Thần hiện là học sinh xứng đáng đào tạo nhất của Hứa Vọng Nhai, tất nhiên Hứa Vọng Nhai sẽ dẫn hắn theo và cùng, bất kể như thế nào ông nhất định phải bồi dưỡng Vu Quân Thần để Vu Quân Thần có thể giành được nhiều giải thưởng hơn, dù là trong học viên hay là ở hiệp hội đều muốn, như vậy ông mới có thêm tiếng nói.
Nếu Vu Quân Thần đọ không lại Mạnh Dương, Lâm Tùng Đài nhất định sẽ nhân cơ hội này để đè Đồng la âm thanh một vang, đem trong ngoài ngăn cách chồng chất cửa gỗ, toàn bộ bị đẩy ra, có cạnh tranh tư cách người đứng dậy đi bẹp ông.
Vòng đấu giá đầu tiên bắt đầu, nhóm hương liệu đầu tiên có hai loại, mỗi vòng chỉ có một người trong mỗi nhóm được tiến lên xác định chất lượng của hương liệu.
Vòng đầu tiên có loại hương liệu mà Hứa Vọng Nhai muốn, cho nên chính ông tiến lên xác định chất lượng hương liệu.
Ban đầu Bradley đi phía trước Mạnh Dương, nhưng đột nhiên quay người lại nói: "Cậu đoán trước."
Mạnh Dương không hiểu có gì tốt phải nhường, nhưng cậu cũng không muốn nhiều lời, chỉ gật đầu sau đó đi lên phía trước xác định chất lượng hai loại hương liệu.
Mạnh Dương chỉ ngửi một chút, thậm chí cũng không quan sát kỹ đã xác định xong quay trở về chỗ ngồi, suy nghĩ một lúc sau đó viết giá cả lên tấm bảng gỗ.
"Có tự tin không?" Lâm Tùng Đài hỏi
"Có" Mạnh Dương gật đầu đáp
Lâm Tùng Đài mỉm cười tiếp tục uống trà.
Sau khi bảng gỗ được thu hồi không lâu, nhân viên dõng dạc tuyên bố: "Hương liệu số 1, số 2 do vị khách số 17 giành được."
Lâm Tùng Đài cười càng tươi, Hứa Vọng Nhai ngay lập tức quy đ.ầu nhìn Mạnh Dương, bất giác nắm chặt tay, hương liệu số 1 chính là loại ông đang cần.
Hương liệu hai vòng tiếp theo đều do Mạnh Dương giành được, sắc mặt nhưng vị khách mời tham gia đấu giá đều không tốt lắm, người theo dõi bên ngoài cũng bàn tán xôn xao vì kinh ngạc.
"Cậu thanh niên trẻ tuổi đó là ai? Lợi hại như vậy"
"Không nhìn thấy cậu thanh niên ngồi cạnh thầy Lâm Tùng Đài sao? Tám chín phần là học sinh được thầy Lâm Tùng Đài thu nhận, có thể được chuyên gia đẳng cấp thế giới nhận làm học trò chắc chắn phải có điểm vượt trội hơn người."
"Trong đó có không ít người là chuyên gia và cao thủ đấu giá, cậu ta một mình ra tay đánh bại hết những người này?"
"Không phải chỉ mới đến vòng thứ ba sao, bây giờ nói những lời này có phải quá sớm?"
Rất nhanh vòng thứ tư, thứ năm đã bắt đầu, Hứa Vọng Nhai vốn nghĩ rằng đợi sau khi ông lấy được hương liệu ông cần, sẽ để Vu Quân Thần đấu giá thử, dù đoán không chính xác, nhưng chỉ cần gần sát với định giá cũng xem như học hỏi, nhưng tình huống hiện tại, ông đã không còn ý định để Vu Quân Thần đoán thử nữa rồi.
"Thầy, em có thể mua hết toàn bộ hương liệu không?" Mạnh Dương sau trở về chỗ ngồi, nhìn Lâm Tùng Đài hỏi.
"Có gì là không thể chứ?" Lâm Tùng Đài nói
Mạnh Dương gật đầu tiếp tục viết giá lên bảng gỗ
Đến khi vòng thứ sáu kết thúc, một mình Mạnh Dương giành hết tất cả hương liệu trong buổi đấu giá mùa xuân năm nay, những người ngồi xem đều kinh ngạc, âm thanh bàn tán càng lớn hơn.
Vu Quân Thần cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Hứa Vọng Nhai, sau đó cúi đầu suy nghĩ bắt đầu từ khi nào khứu giác của Mạnh Dương trở nên lợi hại như vậy.
Hứa Vọng Nhai trong lòng thở dài, mặc dù rất khó chịu nhưng vẫn phải thừa nhận khứu giác của Mạnh Dương thực sự rất lợi hại, không chỉ khứu giác lợi hại, mà đối với kiến thức liên quan đến hương liệu cũng thông thạo ở một trình độ nhất định, cho nên mới có thể đấu giá chính xác như vậy.
Nhân viên để tất cả hương liệu vào hộp, sau khi Mạnh Dương xem qua, lại bắt đầu đóng gói.
Lâm Tùng Đài cầm một trong những chiếc hộp lên, ngửi hương liệu bên trong, trong lòng ngay lập tức kinh ngạc, những loại hương loại này nếu muốn ông đánh giá chất lượng ông cũng có phần không nắm chắc, thế mà Mạnh Dương lại có thể đoán được mức giá tương đương, bây giờ ông đã có thể hiểu được tâm trang của những người tham gia đấu giá.
Sau khi Mạnh Dương ký tên lên biên nhận, Lâm Tùng Đài mới đứng lên dẫn Mạnh Dương ra ngoài, những người đang theo dõi bên ngoài lập tức vây quanh họ.
"Lão Lâm không hổ là bật thầy đẳng cấp quốc tế a, thật sự là danh sư xuất cao đồ!(*)"
(*)Thầy giỏi có trò hay
"Chúc mừng thầy Lâm, lại nhận thêm một học trò thiên tài."
"Cảm ơn, cảm ơn." Lâm Tùng Đài vừa dẫn học sinh ra ngoài vừa chắp tay tươi cười nói cảm ơn, trước những lời chúc mừng này, trong lòng ông vô cùng đắc ý.
"Thầy Lâm, cậu học trò này của thầy khứu giác lợi hại như vậy, về sau thầy có định huấn luyện cậu ấy thành chuyên gia giám định hương liệu không?"
"Đúng vậy, khứu giác của cậu học trò này thực sự khiến người khác kinh ngạc cũng khiến người khác khâm phục, dưới sự bồi dưỡng của thầy, sau này nhất định sẽ trở thành một chuyên gia giám định hương liệu nổi tiếng khắp nước."
"Việc ở tương lai, tương lai mới biết được, bây giờ nói trước cũng không là gì, các vị xin đừng tâng bốc mà hại nó(*)." Trong lời nói của Lâm Tùng Đài vẫn giữ lại chút khiêm tốn.
(*)Khen ngợi quá mức khiến Mạnh Dương cảm thấy tự phụ kiêu ngạo
"Thầy Lâm, có thể dừng bước nói chuyện một chút không." Nhân viên quản lý của hương liệu thành cuối cùng cũng chen được đứng bên cạnh Lâm Tùng Đài hỏi
"Các em đến quán trà đối diện đợi thầy." Lâm Tùng Đài quay lại nói với học trò của mình, sau đó cùng nhân viên quản lý đi sang một bên.
Bradley khi đi ngang qua Mạnh Dương mỉm cười nhìn cậu nói: "Chúc mừng cậu, lần này có thể nói là hoàn toàn thắng lợi."
"Cảm ơn." Mạnh Dương bình tĩnh đáp