Ngày thứ hai sau khi từ Dung thị trở về thành phố An Lạc, Mạnh Dương nói chuyện với Lạc Tu, hy vọng Lạc Tu có thể cử người đến tiếp quản* công ty của cậu, sau khi Lạc Tu nghiêm túc suy nghĩ, nói cho cậu một vài phương án để cậu tự lựa chọn, Mạnh Dương cũng không hiểu rõ lắm, vì vậu nhờ Lạc Tu giúp cậu quyết định.
*Tiếp quản: tiếp nhận quản lý
Nữa tháng sau, Tôn Phượng Phi tổng giám đốc công ty Xiang Meng* đem theo rất nhiều tài liệu đến gặp Mạnh Dương.
*Xiang Meng: Mộng Hương (giấc mơ ngọt ngào), mình không chuyển sang tiếng Việt, tại vì nghe hơi...!
"Dì Tôn, đã lâu không gặp." Mạnh Dương bước vào phòng khách nhìn Tôn Phượng Phi nói.
"Mạnh Dương, đã rất lâu không gặp con, nghe nói trường con nổi tiếng nghiêm khắc, vậy học hành rất bận rộn đúng không?" Tôn Phượng Phi mỉn cười nói.
"Việc học vẫn ổn, có thể sắp xếp ổn thoả, nhưng lại bận chuẩn bị tham gia thi đấu." Mạnh Dương ngồi xuống sau đó nói
Tôn Phượng Phi gật đầu nói: Để trở thành chuyên gia điều hương thành công tham gia các cuộc thi đấu là điều bắt buộc."
"Dì Tôn, những năm này đã vất vả cho dì rồi." Mạnh Dương chân thành biết ơn nói
"Dì...!rất hổ thẹn, không thể làm cho công ty phát triển tốt hơn, còn khiến công ty ngày càng tệ hơn.
Năng lực của dì không thể so với mẹ con, muốn vận hành công ty phát triển càng tốt thực sự quá khó khăn." Tôn Phượng Phi nhớ lại ngần ấy năm, trong lòng dâng lên cảm xúc bùi ngùi.
Mẹ Mạnh Dương và Tôn Phượng Phi là bạn thân của nhau.
Năm đó khi mẹ Mạnh Dương biết mình mắc bệnh ung thư đã đem công ty giao cho Tôn Phượng Phi lúc ấy vẫn là Phó tổng giám đốc, những năm này bà không hề thay lòng giúp Mạnh Dương quản lý công ty, trong lòng Mạnh Dương vô cùng biết ơn bà.
Bản thân Mạnh Dương thực sự không giỏi điều hành và quản lý, cũng không hề hứng thú với phương diện này, hiện tại điều cậu có thể làm là dựa vào Lạc Tu, để công ty không bị thời đại đào thải và có được cú chuyển mình hoàn toàn mới.
Công ty của Mạnh Dương sẽ trực thuộc tập đoàn Lạc thị, Lạc Tu sẽ điều người tiếp quản công ty, mọi thứ từ thương hiệu đến hệ thống quản lý nội bộ của công ty sẽ trải qua một cuộc cải tổ lớn.
Muốn được hồi sinh bắt buộc phải nhịn đau vứt bỏ cái cũ.
Mặc dù sau này Tôn Phượng Phi sẽ không còn tham gia quản lý công ty nữa, nhưng vì để cảm ơn bà Mạnh Dương vẫn sẽ trả cho bà mức lương mà tổng giám đốc nên có và cũng để bà lãnh lương hưu sớm.
Sau khi Mạnh Dương ký xong tất cả giấy tờ, cậu giữ Tôn Phượng Phi ở lại ăn trưa, hai người rất nhiều chuyện đã qua, cũng nhau nhớ lại khoảng thời gian mẹ Mạnh Dương vẫn còn.
Trò chuyện đến chiều, Mạnh Dương mới tiễn Tôn Phượng Phi ra về, Tôn Phượng Phi rời đi không lâu thì Lạc Tu trở về.
Sau khi trở về từ Dung thị, Mạnh Dương bắt đầu điều trị đau đầu cho Lạc Tu, cho nên cậu yêu cầu Lạc Tu phải về nhà đúng giờ.
Phương pháp điều trị bằng hương liệu, ngoài xông hương, còn có xông hơi, ngâm bồn, xoa bóp huyệt vị và kinh lạc* bằng tinh dầu, Mạnh Dương sai quản gia làm một phòng xông hơi kế bên phòng ngủ vừa đẹp vừa thoải mái, cậu còn yêu cầu chuyển nước khoáng đến để nâng cao hiệu quả của thuốc.
*Kinh lạc: đường khí huyết trong cơ thể
Mạnh Dương đem thuốc đổ vào bồn nước khoáng, sau đó một tay khuấy đều một tay mở bảng điều khiển trên tường điều chỉnh nhiệt độ của nước.
Lạc Tu tắm sơ qua quấn khăn tắm từ phòng tắm đi ra, Mạnh Dương quay đầu nhìn cơ thể anh, nhịn không được nuốt nước bọt sau đó nói: "Nhiệt độ nước đã được điều chỉnh, hôm nay chỉ cần ngâm nửa tiếng là được."
Lạc Tu quấn khăn tắm bước vào bồn tắm bằng gỗ, ngồi xuống quay lưng về phía Mạnh Dương, Mạnh Dương dùng khăn chà lưng giúp anh.
Cơ bắp trên lưng Lạc Tu rất rắn chắc, chỉ riêng phần lưng đã mang lại cho người khác cảm giác vững chắc đáng tin cậy, đây là kết quả việc mỗi ngày anh luôn kiên trì luyện tập tại phòng thể hình ở công ty bất kể bận rộn đến đâu.
Mạnh Dương buông khăn tắm, dùng tay mát xa trên lưng và vai anh, sau đó từ phía sau chậm rãi ôm lấy anh: "Lạc thúc thúc..."
Lạc Tu nhắm mắt cố gắng kiềm chế bản thân.
Mạnh Dương áp mặt vào lưng Lạc Tu hơi thở Lạc Tu càng lúc càng nặng nề, hơi thở Mạnh Dương càng lúc càng gấp gáp.
Lạc Tu đột nhiên xoay người ôm lấy Mạnh Dương hôn thật sâu, Mạnh Dương sửng sốt một lúc sau đó vòng tay qua cổ anh đáp lại.
Trong lòng hai người đều là tình cảm không thể kiềm chế, càng hôn càng rung động, càng hôn càng say mê, như thể tất cả tình yêu trong lòng đều được bày tỏ với nhau qua nụ hôn này.
Lạc Tu buông Mạnh Dương ra, ôm lấy mặt cậu, nhìn vào mắt cậu nói: "Anh muốn mãi giữ em ở bên người chăm sóc, dù là ba năm sau hay là bao nhiêu năm sau anh đều không muốn em rời đi, ngày mai anh sẽ huỷ bỏ thoả thuận trước hôn nhân, em đồng ý không?"
Mạnh Dương bị Lạc Tu hôn đến ánh mắt mơ màng, sau khi nghe rõ lời lời Lạc Tu gật đầu nói: "Em đồng ý."
Lạc Tu hôn lên môi Mạnh Dương một làn nữa rồi nói: "Gần đây em phải tham gia cuộc thi quan trọng không thể phân tâm, đợi sau khi hoàn thành tất cả các cuộc thi, chúng ta sẽ ngồi lại nói chuyện về tương lai được không?"
"Được." Mạnh Dương lại gật đầu.
Hai người lại ôm hôn.
....................................
Lạc Tu ngâm nửa giờ sau, Mạnh Dương bảo anh nằm lên giường mát xa, dùng khăn phủ lên xông hơi nửa giờ.
Sau khi xông hơi xong, Mạnh Dương lại bảo anh xoay người nằm úp, Mạnh Dương ngồi lên lưng anh dùng tinh dầu xoa bóp huyệt vị và kinh lạc.
Xoa bóp cho Lạc Tu xong cả người Mạnh Dương đều là mồ hôi, khi Lạc Tu vào phòng tắm để tắm, Mạnh Dương cũng quay về phòng ngủ vào phòng tắm tắm rửa.
..........................................
Mạnh Dương cùng các sư huynh của mình tham gia cuộc thi thanh niên toàn quốc, trong ba ngày diễn ra ba vòng thi đấu, Mạnh Dương giành được hạng nhất, Vu Quân Thần hạng nhì, Ngô Phong phát huy hơn ngày thường ngoài mong đợi giành được hạng ba.
Ba học sinh xuất sắc nhất có thể tham gia cuộc thi thanh niên quốc tế.
Mặc dù học viện điều hương của đại học Thánh Nhã đã được công nhân là học viện về điều hương hàng đầu cả nước, nhưng cũng có 1 số học viện ở các trường đại học khác thực lực cũng rất mạnh, có thể nói là theo sát học viện điều hương Thánh Nhã, một số học sinh có thực lực vì muốn giảm bớt áp lực cạnh tranh, đạt được càng nhiều sự coi trọng và tài nguyên cố tính lựa chọn các đại học khác.
Suất thi cuộc thi thanh niên quốc tế năm nay đều bị học viện bọn họ chiếm hết, có thể nói là dành hết mặt mũi cho trường, lãnh đạo nhà trường vô cùng vui vẻ, nên đã công khai tuyên dương và khen thưởng bọn họ.
Sau khi buổi lễ tuyên dương và khen thưởng kết thúc, học sinh có tiết học thì lên lớp, không có tiết học thì chuẩn bị về nhà.
Sau hai ngày được nghỉ, các sư huynh muốn chúc mừng cho Mạnh Dương và Ngô Phong, bọn họ vừa rời khỏi học viện vừa thảo luận nên chúc mừng như thế nào.
Và Lạc Thịnh đang đứng bên ngoài học viên chờ Mạnh Dương.
Sau khi Lạc Thịnh rời khỏi quán trọ lần trước, vội vã đến Trình gia cùng ông ngoại hắn bàn bạc đối sách, dưới sự chỉ dẫn của ông ngoại, hắn quyết tâm phải quay trở lại Lạc gia, sau đó nhanh chóng tiến vào tập đoàn Lạc thị làm việc và cố gắng nhận được sự công nhân của Lạc Tu.
Nhưng mà, hắn mấy lần muốn trở lại nhà chính ở núi Long Lĩnh, ngay cả bảo vệ dưới chân núi đều không cho phép hắn lên núi, đừng nói đến trở lại nhà chính.
Cho nên chỉ có thể đến bên ngoài học viện điều hương, trước khi Mạnh Dương lên xe của vệ sĩ, chặn cậu lại nói chuyện.
Từ xa Mạnh Dương đã nhìn thấy Lạc Thịnh, cậu cho rằng Lạc Thịnh đang chờ Vu Quân Thần, nhưng khi nhìn thấy hắn vẫn luôn nhìn cậu, nhớ đến có thể là bởi vì hắn không thể quay về nhà chính Lạc gia, cho nên muốn từ chỗ cậu tìm kiếm đường về.
"Mạnh Dương..."Lạc Thịnh đi về phía Lạc Thịnh.
"Ngươi lại muốn làm gì?!" Ngô Phong chắn trước Mạnh Dương, ánh mắt hung dữ nhìn Lạc Thịnh.
"Ta có chuyện mốn nói với ngươi." Lạc Thịnh nhìn Mạnh Dương nói, hắn hiện tại đã không còn gì, trước đây mỗi lần nhìn thấy Mạnh Dương dáng vẻ tràn đầy chán ghét và cao ngạo.
"Em ấy không có gì để nói với ngươi, mau cút đi!" Ngô Phong vẻ mặt chán ghé nói.
"Sư huynh." Mạnh Dương vỗ vai Ngô Phong nói: "Các anh về trước đi, em muốn xem hắn định nói gì."
Ngô Phong muốn khuyên Mạnh Dương không cần để ý loại người như Lạc Thịnh, Mạnh Dương liếc nhìn vệ sĩ đứng cách đó không xa, ra hiệu với anh không cần lo lắng.
Ngô Phong lại dặn dò cậu phải cẩn thận, đừng dễ dàng tin tưởng người này, sau đó mới cùng những người khác rời đi.
"Ta sẽ không đứng đây nghe ngươi nói, ta muốn đến quán cà phê bên ngoài tập đoàn Lạc thị uống tách cà phê, nếu ngươi có điều muốn nói thì tự mình đến đó, ta chỉ cho ngươi thời gian một tách cà phê." Sau khi Mạnh Dương nói xong đi tới chỗ đậu xe phía trước, vệ sĩ mở cửa cậu trực tiếp lên xe rời đi.
Lạc Thịnh lái xe của mình theo sau.
Mạnh Dương bước vào phòng đơn rộng rãi và thoải mái, sau khi gọi cà phê Lạc Thịnh cũng bước vào.
"Ngươi muốn nói gì với ta?" Mạnh Dương nhìn Lạc Thịnh hỏi
"Những việc xảy ra trước đây, ta muốn xin lỗi ngươi." Lạc Thịnhvẻ mặt thành khẩn nói.
"Ngươi muốn nói là việc nào?" Mạnh Dương cười hỏi
"Tất cả mọi chuyện." Lạc Thịnh đáp: "Ta phản bội ngươi, trước khi chia tay, ta đã có quan hệ với Vu Quân Thần.
Ta dẫn người đến làm nhục ngươi, muốn đuổi ngươi ra khỏi Lạc gia, ta xem thường sỉ nhục ngươi, tất cả mọi thứ, xin lỗi, những việc trước đây đều là lỗi của ta."
"Cho nên? Ta chấp nhận hay không chấp nhận lời xin lỗi của ngươi, đối với ngươi có ý nghĩa gì sao?" Mạnh Dương nhìn vẻ mặt thành khẩn của Lạc Thịnh thầm nghĩ đóng cũng thực đạt.
"Chúng ta thay vì cứ tiếp tục mâu thuẫn, không bằng nên hoà thuận với