Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)

Chương 306: Ám sát trong đêm


trước sau

Hàn Tuyết Nhu cố gắng chống mắt dậy, vừa rồi nàng rất đói, cũng không buồn ngủ như vậy. Bây giờ ăn

no là lại muốn ngủ vô cùng. Mà nghe được lời này của Đinh Lan, nàng vô thức định đáp ứng. Chẳng qua

nàng còn chưa mở miệng, đột nhiên cảm nhận được một cái tay đang mò mẫm lên ngực nàng, nhất thời

nhớ ra một chuyện.

- Mẹ, lát nữa con còn đi xem phim với Đường Kim.

Hàn Tuyết Nhu lập tức nói.

- Tiểu Nhu, em như vậy còn phim phiếc gì nữa? Đến đó ngủ còn có vẻ đúng.

Hàn Tiểu Linh không nhịn được chen vào. Tiểu Nhu còn sắp ngủ gật rồi, còn xem phim gì nữa.

- Nhưng vé cũng đã mua rồi, không thể để lãng phí được.

Hàn Tuyết Nhu nhìn Đinh Lan, làm nũng nói.

- Được rồi, vậy con đi với Đường Kim đi.

Đinh Lan có chút bất đắc dĩ, nàng chả biết thừa, con gái chắc chắn không phải đi xem phim gì, mà là

muốn ở cùng Đường Kim.

- Dạ, ba, mẹ, chị Linh, vậy bọn con đi trước!

Hàn Tuyết Nhu nói xong lại không nhịn được ngáp một cái. Thật sự quá buồn ngủ a, chẳng qua đã đáp

ứng tên Đường Kim này, tối nay còn phải theo hắn nữa.

Còn về cái cớ xem phim này thì cũng không phải là lấy lý do. Đi xem phim chưa chắc đã phải vào rạp, ở

nhà xem trên máy tính cũng được mà.

- Chú Hàn, dì Đinh, hẹn gặp lại.

Đường Kim cũng cười hì hì chào tạm biệt cha mẹ Hàn Tuyết Nhu.

Hai người ôm nhau rời đi. Mới đi hơn mười mét, Đinh Lan lại nghe được thanh âm làm nũng của Hàn

Tuyết Nhu:

- Em mệt quá, anh ôm em về nha!

Sau đó, Đinh Lan thấy được, Đường Kim quả thật bế Hàn Tuyết Nhu. Mà dù ôm một người, tốc độ của

hắn lại còn nhanh hơn mới chết. Không tới một lúc, họ đã biến mất trong tầm mắt ba người Đinh Lan.

----

Tối nay là tối thứ ba mà mọi người canh chừng ngoài biệt thự Tần gia. Hai tối trước đều sóng yên biển

lặng, cộng thêm ngày hôm nọ vừa chết một đám sát thủ, mọi người đều cảm thấy tối nay có lẽ cũng yên

tĩnh.

Bất tri bất giác, thời gian đã là bốn giờ sáng. Trong biệt thự rất an tĩnh, chẳng qua vẫn còn một căn

phòng sáng đèn. Đại đa số người thử ở đây cũng cảm thấy buồn ngủ. Thông thường thì bốn giờ sáng

cũng là lúc người ta buồn ngủ nhất, không ít người cũng đã vô thức thả lỏng mình.

Trong lúc những người này buồn ngủ, một bóng đen lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện trên

nóc nhà biệt thự.

Bóng đen nhanh chóng rời khỏi nóc nhà, xuống lầu ba, sau đó lại xuống tới lầu hai. Bước chân của bóng

đen này rất nhẹ, gần như không phát ra tiếng. Mà rất nhanh, hắn đã tiếp cận căn phòng duy nhất còn

sáng đèn trong biệt thự.

Lặng lẽ đi tới cửa, bóng đen dán sát vào để nghe động tĩnh bên trong. Mặc dù phòng này cách âm không

tệ, nhưng hắn vẫn có thể nghe được thanh âm truyền ra, là tiếng rên kiều mỵ của con gái và tiếng thở

hồng hộc của con trai đan xen nhau, làm người nghe có cảm giác mạch máu căng phồng lên.

Bóng đen này lộ ra vẻ mặt hài lòng. Thanh âm này đã đủ để hắn biết nam nữ trong phòng đang làm gì.

Hai mục tiêu trong đó là một đôi vợ chồng chưa cưới, vậy thì, đôi nam nữ này hẳn đang ăn cơm trước

kẻng rồi.

Bóng đen giơ tay phải lên, trong tay hắn là một khẩu súng lục có ống giảm thanh. Họng súng nhằm ngay

cửa phòng, bóng đen nhấc chân chuẩn bị đạp cửa, đồng thời trong mắt hiện vẻ hưng phấn. Nam nữ bên

trong đang cuồng hoan quên mình, hiện tại không chỉ là thời cơ xuống tay tốt nhất, mà còn có thể một

lúc giải quyết hai mục tiêu.

Bốn mươi triệu đô la!

Trong con ngươi của bóng đen như hiện lên vô số đo la, hắn thậm chí còn thấy được một màu vàng chói.

Trong nháy mắt, hắn có cảm giác, dường như mình đang ngồi trên núi vàng.

Một giây sau, hắn cảm thấy cổ họng truyền đến một trận đau nhức, một cỗ lực lượng cường đại thông

qua cổ họng truyền vào cơ thể hắn. Cỗ lực lượng này lấy tốc độ cực nhanh cắn nuốt sinh mệnh của hắn,

để cái chân giơ lên kia không tự chủ được rủ xuống. Sau đó, thân thể của hắn vô thanh

vô tức ngã xuống

đất.

Trong phòng ngủ, trên chiếc giường xa hoa kia, cảnh phim nóng vẫn đang được diễn tiếp. Thân thể hoàn

mỹ của Hàn Tuyết Nhu đang vặn vẹo trong không khí, làm ra những tư thế hấp dẫn dị thường...

Lúc Đường Kim mang Hàn Tuyết Nhu tới đây, nàng đã ngủ say trong ngực hắn rồi. Cho đến một giờ

trước, Hàn Tuyết Nhu mới tỉnh lại. Ngủ sáu bảy tiếng, tinh thần của nàng bây giờ cũng tương đối tốt.

Cho nên, vốn đã lấy cớ muốn xem phim với Đường Kim, nàng liền dứt khoát lên giường đóng phim với

hắn luôn.

Vừa giãy dụa, Hàn Tuyết Nhu lại thấy được ảnh chụp trên tường. Nhất thời, trong lòng nàng lại có cảm

giác quái dị, nàng cảm thấy như Tần Thủy Dao đang nhìn nàng vậy. Mà mặc dù cảm giác này quái dị,

nhưng hình như lại làm trong lòng nàng dâng lên một loại kích thích đặc biệt. Mà động tác của nàng,

trong lúc vô tình lại càng cuồng nhiệt.

Mà Hàn Tuyết Nhu căn bản không biết, Đường Kim vừa phối hợp diễn xuất một tuyệt phẩm với nàng, lại

vừa vô thanh vô thức giết một người.

Cho đến khi Hàn Tuyết Nhu vô lực ngã sấp lên người hắn, Đường Kim mới hơi tiếng nuỗi vỗ vỗ lên cặp

mông mượt mà của nàng:

- Cưng à, anh ra ngoài vứt rác đã.

- Dạ.

Hàn Tuyết Nhu kiều mỵ đáp một tiếng, lật người xuống khỏi hắn, thuận tiện kéo cái chăn che giấu thân

thể hấp dẫn vô cùng của nàng.

Đường Kim mặc quần áo rời giường, mở cửa ra ngoài, thi thể sát thủ vẫn nằm trước cửa.

Đóng cửa phòng, Đường Kim rút phi tiêu vàng ra, nhanh chóng khắc số 14 lên trán sát thủ, đồng thời

cảm khái một câu:

- Số xấu như vậy mà chú cũng gặp được. Ngay số tử, không phải là muốn chết sao? Chú mà không chết,

chẳng phải là thiên lý khó dung sao?

Mở đèn trên hành lang, sau đó cầm điện thoại chụp ảnh lại. Đường Kim cũng chưa gọi điện cho Hiểu

Hiểu ngay, giờ này chắc nàng đang ngủ rồi.

- Vứt đống rác này trước đã.

Đường Kim lẩm bẩm. Trong phòng ngủ, nữ diễn viên xinh đẹp khêu gợi còn đang chờ nam chính như

hắn trở về diễn phim tiếp. Hắn cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian với tên sát thủ rác rưởi này.

Cúi người xuống, đang định nhấc thi thể kia lên, Đường Kim đột nhiên cảm thấy một cỗ khí tức nguy

hiểm ập tới từ phía sau. Mặc dù cỗ khí tức này giấu diếm cũng khá, nhưng vẫn không tránh được lực

cảm ứng của hắn.

Đường Kim đột nhiên đứng thẳng người, mà cùng một thời gian, hắn vung một tay lên, một chiếc phi

tiêu vàng đã bắn về phía cỗ khí tức kia. Sau đó, hắn xoay người lại, nhưng trong nháy mắt đó, hắn lại

thấy hàn mang bén nhọn đang bắn về phía mình với tốc độ của tia chớp!

Đây là một thanh kiếm, một thanh lợi kiếm có hàn mang. Không thấy được chủ nhân của thanh kiếm

này, nhưng thanh kiếm chỉ còn cách ngực Đường Kim chưa đầy nửa mét


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện