Thanh âm lạnh như băng đột nhiên vang lên:
- Nhớ kỹ, tên ta là Kinh Kha!
Một kiếm này không chỉ đột ngột, mà tốc độ còn nhanh như chớp giật. Khi thanh âm này vang lên, tốc
độ của trường kiếm còn nhanh hơn nữa, dường như trong nháy mắt sẽ đâm vào ngực Đường Kim!
Mà phi tiêu vàng Đường Kim vừa ném ra dường như không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì với sát thủ.
Lúc hắn đâm ra một kiếm này là đã đổi vị trí ngay, thế nào mà lại vô tình tránh được phi tiêu vàng này.
Nếu người bình thường gặp phải kiếm này, vậy thì hắn phải chết không cần nghi ngờ. Nhưng Đường Kim
không phải người thường, hắn dù ngạc nhiên, nhưng cũng chẳng thấy kinh hoảng.
Kiếm nhanh, nhưng tay Đường Kim còn nhanh hơn. Hắn chỉ giơ một tay lên, hai ngón tay đã kẹp lấy mũi
kiếm, mà lợi kiếm vốn phi rất nhanh, lại không thể di chuyển thêm nửa tấc.
Mà lúc này, Đường Kim cũng nhìn rõ chủ nhân của thanh kiếm, một gã đàn ông thon gầy chừng ba mươi
tuổi, nhìn qua bình thường chẳng có gì lạ. Nhưng kẻ có thể đâm ra một kiếm như vậy, hiển nhiên không
phải là một người đàn ông bình thường.
- Kinh Kha?
Đường Kim nhìn gã thon gầy này:
- Xem ra, tên đúng là có thể quyết định vận mệnh a!
Sắc mặt Kinh Kha đột nhiên đại biến, hắn vốn cho rằng mình đã thành công, nhưng khi hắn phát hiện
trường kiếm không thể di chuyển một chút nào, hắn đã cảm thấy không ổn. Mà một giây sau, khi hắn
phát hiện Đường Kim chỉ dùng hai ngón tay đã kẹp lấy kiếm của hắn, rốt cuộc hắn cũng hiểu, mục tiêu
còn cường đại hơn nhiều so với tưởng tượng.
- Thế... thế này, sao lại thế?
Kinh Kha dùng ánh mắt khó tin nhìn Đường Kim. Nếu Đường Kim chỉ tránh thoát một kiếm này, hắn cũng
không thấy ngoài ý muốn, nhưng một màn trước mắt lại vượt quá sự tưởng tượng của Kinh Kha.
- Đối với tôi, cái gì cũng có thể.
Đường Kim lười biếng nói một câu, đột nhiên lật cổ tay, một tiếng "xoảng" giòn vang. Ánh mắt Kinh Kha
lại càng khó tin, bởi hắn phát hiện, Đường Kim lại bẻ gãy mũi kiếm rồi!
Nếu là thường ngày, Kinh Kha một kích không trúng là sẽ tiếp tục áp sát. Nếu lại thất bại, hắn mới lựa
chọn trốn đi. Nhưng giờ phút này, thấy biểu hiện không thể tưởng tượng của Đường Kim, Kinh Kha
không chỉ mất đi dũng khí tiếp tục ám sát, thậm chí ý niệm chạy trốn cũng không mọc ra được.
Con ngươi Kinh Kha mở lớn, trong tầm mắt, hắn thấy một mũi kiếm đang lớn dần. Một giây sau, ngực
hắn cảm thấy đau nhức, hắn cảm thấy mình đang... chết... Rồi hắn ngửa đầu, ngã xuống đất.
- Tên quyết định vận mệnh, chú đã tự xưng Kinh Kha, sao có thể không chết chứ? (Không rõ đoạn này
lắm, hình như từ Kha này có trong từ Khảm Kha = trắc trở)
Đường Kim lẩm bẩm, cầm lấy mũi kiếm khắc số 15 lên trán sát thủ. Chụp ảnh xong, sau đó nhấc cả Kinh
Kha lẫn sát thủ kia lên, chợt lóe rồi biến mất.
Tiện tay vứt hai cỗ thi thể ra ngoài bietj thự, Đường Kim lại trở về phòng ngủ.
Trên giường, Hàn Tuyết Nhu làm lộ ra vài mảng trắng như bạch ngọc, hơi tò mò hỏi:
- Có sát thủ sao?
Nhìn tư thái mê người dị thường kia, trong lòng Đường Kim lại bốc lửa. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất cởi
đồ ra, chui vào chăn, ôm lấy thân thể xinh đẹp của Hàn Tuyết Nhu:
- Cưng à, em chính là sát thủ đó. Tối nay đã có vô số sinh mạng hy sinh trong thân thể em. Kế tiếp lại có
thêm vô số sinh mệnh nhỏ chưa ra đời bị em bóp chết.
- Cái gì... Ưm...
Hàn Tuyết Nhu không hiểu được ý của Đường Kim.
- Người ta nói Nhất tướng công thành vạn cốt khô, một trẻ sinh ra vạn tinh khóc...
Hai tay Đường Kim không thành thật chạy nhảy trên người Hàn Tuyết Nhu. Thân thể nàng càng ngày
càng thành thục, làm hắn đã trầm mê, không cách nào tự kềm chế.
- Anh thật lưu manh!
Hàn Tuyết Nhu rốt cuộc cũng hiểu ý Đường Kim.
- Cưng à, anh chỉ muốn nói cho em biết sinh mạng tạo ra khó thế nào mà thôi, sao có thể coi là lưu manh
chứ?
Đường Kim cười hì hì một tiếng, lại lơ đãng hòa nhập làm một với Hàn Tuyết Nhu.
- Bây giờ anh đang giở trò lưu manh...
Hàn Tuyết Nhu nhẹ nhàng thở dốc.
Đường Kim không có nói nữa. Nói không bằng làm,
Nam nữ mới nếm thử trái cấm luôn không tránh được trầm mê. Mà hiện tại Đường Kim và Hàn Tuyết
Nhu chính là như thế. Kể từ khi gặp lại, ngoại trừ ăn ngủ ra, bọn họ cơ hồ dùng tất cả thời gian để nghiên
cứu thân thể đối phương.
Thi thể của Kinh Kha và một sát thủ khác sáng sớm đã bị phát hiện. Mà hôm nay Đường Kim cũng không
rời biệt thự, Hàn Tuyết Nhu cũng không rời đi. Về vấn đề ăn cơm, trong phòng bếp vẫn còn, bọn họ ăn
qua một chút, sau đó lại quấn lấy nhau.
Thậm chí Đường Kim tính toán, mấy ngày nghỉ tiếp theo đều ở cùng Hàn Tuyết Nhu như vậy. Chỉ tiếc, khi
hắn và Hàn Tuyết Nhu ở trong biệt thự một ngày hai đêm, cuộc sống hạnh phúc tươi đẹp này của hắn đã
bị cắt đứt.
5/10, Đường Kim đã bận rộn nghiên cứu cả đêm, ngủ một cái là đến ba giờ chiều, sau đó vì bụng sôi sục
mà tỉnh lại. Nhìn Hàn Tuyết Nhu vẫn ngủ say trong ngực, Đường Kim định xuống phòng bếp tìm cái gì ăn
đã. Nhưng hắn vừa ngồi dậy, điện thoại hơn một ngày nằm im lại reo vang.
Cầm điện thoại, Đường Kim phát hiện là do Tần Khinh Vũ gọi tới, hắn không hề do dự bắt máy.
- Chị Khinh Vũ, sao vậy?
Đường Kim hỏi.
- Đường Kim, trong công ty có chút việc, có một thương nhân nước ngoài muốn nói chuyện hợp tác
với dì. Gần đây công ty của dì gặp chút phiền toái, nếu có thương nhân hợp tác... có lẽ là chuyện tốt. Dì
muốn đi xem sao, nhưng không biết có thể đi hay không, cho nên muốn hỏi ý kiến của cháu một chút.
Tần Khinh Vũ dò hỏi.
- Thương nhân nước ngoài?
Đường Kim có chút ngạc nhiên:
- Nam hay nữ?
- Nam, dẫn theo một nữ phụ tá, cụ thể thì dì không rõ lắm.
Tần Khinh Vũ hồi đáp.
- Thương nhân nước ngoài, tới lúc này cũng hơi trùng hợp.
Đường Kim lầm bà lẩm bẩm, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chị Khinh Vũ, vậy đi, em đi trước xem sao đã. Nếu xác nhận không thành vấn đề, chị lại nói chuyện với
bọn họ.
- Ừ, cũng tốt. Dì sẽ để La Ngọc Hoa chờ cháu ở cửa công ty.
Tần Khinh Vũ đáp ứng:
- Đúng rồi, cháu còn nhớ La Ngọc Hoa chứ? Chính là phụ tá của dì, cháu đã gặp trong viện lần trước.
- Em nhớ.
Đường Kim nói nhanh:
- Chị gọi cho La Ngọc Hoa trước đi, mấy phút sau em sẽ tới.
- Được, cứ như vậy.
Tần Khinh Vũ cúp máy trước.
Đường Kim cúp máy, đang chuẩn bị rời giường, cúi đầu nhìn, lại phát hiện Hàn Tuyết Nhu đã tỉnh lại.
Nàng dùng cặp mắt xinh đẹp mà mị hoặc dị thường kia nhìn hắn, vẻ mặt có vẻ quái dị.
- Cưng à, anh biết mình rất tuấn tú, nhưng em cũng không cần nhìn ngây người vậy chứ?
Đường Kim nghiêm trang hỏi.
- Vừa rồi anh nói chuyện với mẹ Tần Thủy Dao hả?
Hàn Tuyết Nhu mở miệng hỏi.
- Đúng rồi, chị Khinh Vũ có việc cần anh đi làm.
Đường Kim gật đầu.
- Sao anh lại gọi mẹ Tần Thủy Dao là chị?
Hàn Tuyết Nhu ánh mắt cổ quái nhìn Đường Kim.