Thấy người kia không nói tiếng pháp với mình, bộ dáng thì đúng kiểu “tôi không quen anh”, David với mái tóc nâu nhạt cùng đôi mắt xanh lơ nhìn cậu với vẻ mặt bất ngờ giây lát liền tỏ ra khó hiểu, nói - "Thôi nào anh bạn, đừng giả vờ nữa.
Chúng ta vừa gặp nhau không tới một tiếng kia mà, là cậu đã chỉ đường cho tôi đến đây.
Tôi biết cậu hiểu tôi nói gì? Vì sao lại tỏ vẻ không quen biết tôi?" - Anh chắc chắn mình không nhận lầm người, cho dù là người giống người thì chắc chắn cũng sẽ không giống tới nỗi ngay cả trang phục cũng trùng hợp giống nhau từ đầu tới chân, ít nhất là trong buổi sáng ngày hôm nay.
Chỉ trong giây lát, nhóm quản lý cấp cao cũng vây lại đây, bọn họ thấy David bất ngờ đuổi theo tóm lấy cậu rồi vui vẻ nói chuyện khiến họ cảm thấy vui mừng không thôi - “Cậu có thể hiểu anh ta nói gì chứ? Chúng tôi đang rất cần một thông dịch viên, nếu cậu có thể nói tiếng pháp thì tốt quá rồi!" - Hôm nay bọn họ đúng là đen đủi, thông dịch viên của công ty hôm nay xin nghỉ đột xuất vì bị sốt, người của đối tác thì lại bị bệnh đột xuất khiến mọi thứ đều đi vào ngõ kẹt, kẹt cứng không làm gì được vì sếp tổng của đôi bên đều đã có mặt nhưng ngôn ngữ lại không thông.
Nhưng cho dù họ có gào khóc thì Diệp Vân Xuyên vẫn mở to mắt nói dối - "Rất xin lỗi nhưng tôi thật sự không biết tiếng pháp, đành khiến mọi người thất vọng rồi!" - Sợ mình nói còn không đủ rõ ràng, cậu còn kết hợp với cái lắc đầu đầy dứt khoát.
Xin lỗi, nhưng cậu chỉ muốn làm một nhân viên quèn chờ bị đuổi việc.
Đối với thái độ trở mặt nhanh hơn lật bánh này David cảm thấy khó hiểu, anh lại hỏi - "Tại sao cậu lại tỏ ra không quen biết tôi? Tôi có làm gì cho cậu giận không? Nếu có thì hãy cho tôi biết, nhưng làm ơn hãy giúp tôi, cuộc họp này rất quan trọng với cả đôi bên." - Vì hai công ty đã đi đến bước bàn bạc thống nhất cuối cùng, sau khi thống nhất các điều khoản sẽ trực tiếp tiến hành ký kết.
Ai mà ngờ giữa đường lại trật đường ray thế này, người duy nhất có thể giúp được thì sống chết cũng không thừa nhận khiến anh đau đầu muốn chết.
Đối diện với ánh mắt chân thành của David, mặc dù trong lòng cũng cảm thấy rất áy náy nhưng cậu lỡ phóng lao thì phải theo lao, với lại hôm nay không bàn được thì ngày mai, dù sao thì… lỗi cũng không thuộc về ai cả, do sự cố mà thôi.
Diệp Vân Xuyên vẫn quyết định ông nói gà bà nói vịt - "Xin lỗi nhưng tôi không hiểu anh nói gì?"
Bữa nay bị người chọc tức điên, David bị nghẹn không nhẹ, nhưng lúc này anh lại nhớ đến sự việc một việc, ánh mắt của anh chợt hiện lên ý cười, nhân lúc Diệp Vân Xuyên không để ý anh liền cho tay vào túi áo vest của cậu lấy ra một tấm danh thiếp sau đó rất hài lòng mà đưa nó đến trước mặt cậu, đắc ý cười rất tươi nói - "Như thế này có khiến cậu nhớ ra tôi không?"
Diện Vân Xuyên nhìn thấy tấm danh thiếp liền đen mặt, tức tới mức muốn phun máu, hừ đúng là gian thương mà - Được rồi tôi nhận thua, tôi sẽ làm phiên dịch cho anh, nhưng chỉ lần này!" - Cậu thật sự hối hận vì sao lại không vứt cái thứ của nợ đó đi cho rồi, bây giờ cậu rất muốn đập đầu vô miếng đậu hủ chết luôn cho rồi.
Thấy cậu nhận thua, David lúc này mới vui vẻ nhét lại danh thiếp vào túi áo của cậu rồi cười rất chi là thân thiện - "Rất mừng là cậu đã nhớ ra, đi thôi, tôi đang rất cần một thông dịch viên và tiếng pháp của cậu quả thật là tốt hơn những gì tôi mong đợi!" Còn vì cái gì không nhận người quên thì để sau rồi nói, hiện tại vẫn là ưu tiên công việc lên hàng đầu.
Còn nhóm quản lý cấp cao thì hoàn toàn ngơ ngác, họ bị động tác bất ngờ của David làm cho giật mình, còn chưa kịp hiểu cái gì liền nghe cậu nhân viên vừa mới sống chết cũng không thừa nhận mình biết tiếng pháp, vẻ mặt còn vô cùng chân thành, thế mà quay xe một phát liền dùng một tràng tiếng pháp mà đáp lại.
Tất cả đều muốn trợn mắt, đầu đầy chấm hỏi - "???" - Anh chàng này bị đa nhân cách hả trời?
Tìm được người đáng tin tưởng, lúc này David mới đi đến trước mặt người phía sau lưng vui vẻ nói - "Chúng ta có thể tiến hành cuộc họp rồi!" - Biết người nọ không hiểu cho nên anh còn vẫy vẫy tay ra hiệu.
Trong lòng mọi người cũng sáng tỏ, như vậy đồng nghĩa là cuộc họp đã có thể tiến hành, người mà David tin tưởng thì hẳn là người rất có năng lực.
Người kia lúc này mới bước đến gần cùng sóng vai với David một đường đi đến phòng họp, một câu cũng không nói chỉ gật đầu tỏ ý đã biết.
Giây phút nhìn thấy người kia đi xuyên qua vòng người, Diệp Vân Xuyên cảm thấy cả người như bị sét đánh, tim cậu đập nhanh tới mức muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Cả người cứng ngắc không thở nỗi, mọi thứ như đang sụp đổ dưới chân.
Vì sao lại là Đường Phong?
Một vị quản lý thấy cậu vẫn không động đậy liền hiểu là cậu bị uy áp của Đường tổng dọa sợ bèn tiến lên vỗ lên vai cậu một cái - "Đi thôi!"
Diệp Vân Xuyên cảm thấy chân mình như dính chặt với sàn nhà, mỗi bước đi như nặng ngàn cân.
Diệp Vân Xuyên như bước trên chông gai mà tiến vào phòng họp, từng giọt máu lặng lẽ rơi trong thầm lặng.
Trái tim cậu đau, đau đến mức không thể thở được, vì cái gì lại để cậu gặp lại Đường Phong, vì cái gì…
Nhưng bản thân cậu dù gì cũng từng là một nhân vật lớn, dẫu có khổ đau hay muộn phiền đến đâu đi nữa thì cậu vẫn phải đặt công việc lên hàng đầu.
Thà không làm, nếu làm thì phải toàn tâm toàn ý mà làm.
Chính vì lẽ đó năng suất công việc của cậu luôn rất cao, không bao lâu đã lên tới hàng ghế giám đốc mà không một ai có dị nghị gì.
Diệp Vân Xuyên lấy lại tinh thần, trên gương mặt vẫn không thể nhìn ra biến hoá.
Kinh nghiệm đời trước khiến cậu thao tác rất nhanh, chuẩn.
Ngay cả David cũng không thể bắt lỗi cậu, những vấn đề chuyên sâu về nghiệp vụ chuyên môn và từ ngữ chuyên ngành bằng tiếng pháp cậu đều sử dụng vô cùng tốt và chuẩn xác.
Suốt quá trình diễn ra cuộc