Khi hết giờ làm việc, Diệp Vân Xuyên không về nhà ngay mà đi một mình đến quán nhậu gần khu chung cư uống vài ly.
Nếu không say thì cậu sợ mình sẽ không ngủ được, quá khứ đã ngủ quên bỗng nhiên lại trở về làm sao mà ngủ cho được.
Những cơn ác mộng hằng đêm vẫn ùa về, bao nhiêu cố gắng lãng quên bỗng chốc bay theo mây gió.
Liệu cậu có nên ích kỷ một lần mà tiền trảm hậu tấu hay không? Phi phi phi...!đó không phải là tác phong của cậu.
Diệp Vân Xuyên vò đầu rối rắm.
Bất quá, nguyên chủ cũng không quen uống rượu cho nên chỉ mới uống có vài chai bia thì đầu óc đã bắt đầu quay cuồng, Diệp Vân Xuyên không nghĩ ngợi thêm nữa mà nhanh chóng thanh toán rồi trở về nhà.
Có lẽ là nhờ uống say, đó là đêm đầu tiên sau khi sống lại cậu được một giấc ngủ ngon như thế, tâm trạng tốt thì mọi thứ đều nhanh chóng nghĩ thông.
Cậu ở công ty cũng chẳng phải nhân vật tai to mặt lớn gì, càng không nói đến cơ hội gặp mặt thì cậu lo lắng cái gì chứ? Cứ thành thật mà làm cho hết tháng là được rồi.
Nghĩ như vậy tâm trạng liền phi thường tốt đẹp, bất giác cậu nở một nụ cười đã lâu không xuất hiện.
Chỉ là ngày hôm nay không đẹp như cậu nghĩ, khi vừa xuống khỏi xe bus, sau đó đi bộ thêm một đoạn ngắn để đến công ty, cậu bất ngờ đụng phải một tên ngốc mù đường, hắn muốn hỏi đường nhưng chẳng ai hiểu hắn nói gì?
Nhìn quần áo hàng hiệu trên người thì cũng thuộc dạng cao sang, khí chất cũng rất có phong thái sếp tổng, có lẽ là người nước ngoài lần đầu đến đây, quả thật đoạn đường trung tâm này có chút loạn, anh ta hẳn là không biết xem bản đồ.
Diệp Vân Xuyên cũng chỉ là tiện đường đi ngang qua, vốn là không có ý định xen vào thế nhưng khi cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì người kia đã nhìn thấy cậu, anh ta bất chấp cậu có hiểu hay không liền nói luôn một tràn - "Excusez-moi! Je suis perdu.
Pourriez-vous maider, sil vous plaît?
Cái này chắc phải gọi là “hên sao là hên” vì vừa khéo cậu rành nhất cũng là tiếng pháp, Diệp Vân Xuyên gật đầu rồi dùng tiếng pháp vô cùng lưu loát để giao lưu, sau khi hỏi thăm cậu mới biết hóa ta anh ta đang trên đường đến công ty Khương Thịnh, vì là lần đầu tiên đi đến nơi này cho nên bị lạc đường, nguyên nhân mà anh ta phải tự mò đường là vì vị thư ký kiêm thông dịch viên của anh ta hôm nay lại bị bệnh bất ngờ cho nên anh ta phải tự thân vận động, kết quả của việc tự tin thái quá lại thành ra tình huống như hiện tại.
Diệp Vân xuyên chỉ đơn giản đáp - "Tournez à gauche au coin de la rue.
Ensuite allez un peu tout droit." - Vì công ty cũng đã ở rất gần cho nên cậu cũng đành phải chỉ hướng đi cho anh ta, nếu không thì người này sẽ đứng đây đến buổi sáng.
Đôi bên giao lưu vài câu thì chia tay nhau, trước khi đi người kia cũng không quên đưa cậu danh thiếp.
Diệp Vân Xuyên nhận cho có lệ rồi nhanh tay nhét vào túi áo, nhìn cũng không nhìn.
Khi vào đến công ty, vừa thả mình vào bàn làm việc thì Diệp Vân xuyên bị một tập tài liệu dày cộm đập xuống bàn làm cậu giật mình, đây rõ ràng là cố tình.
Cậu hơi bực mình nâng mắt nhìn cái kẻ bất lịch sự nào đó.
Lý Thắng dùng cái bộ mặt bề trên nhìn cậu, giọng điệu rất hợp tình hợp lý mà nói - "Diệp Vân Xuyên, mau chỉnh lý hết số tài liệu này cho tôi, tôi muốn trước giờ nghỉ trưa nó phải nằm ngay ngắn trên bàn làm việc của tôi.
Còn có, bản tài liệu này dịch sang tiếng anh hết toàn bộ cho tôi, nếu mà xảy ra lỗi thì cậu chờ mà bị đuổi việc đi."
Diệp Vân xuyên cao thấp đánh giá tên ôn dịch phía trước mặt một lượt sau đó thu hồi tầm mắt, cầm xấp tài liệu của mình lên, đứng đối diện Lý Thắng phun từng chữ thật chậm rãi - “Việc của anh thì tốt nhất anh nên tự mình hoàn thành lấy, công ty cũng không nuôi người nhàn rỗi! - Nói rồi cậu rất không sợ chết mà thản nhiên lướt qua người hắn rời đi, câu nói này là của hắn, giờ trả lại hắn thì cảm giác thật sự là rất vi diệu.
Cả văn phòng đều nghe rõ mồn một, cằm đều muốn rơi xuống đất.
Thường ngày Diệp Vân Xuyên vẫn là ai sai gì làm nấy, chưa từng dám đôi co nữa chữ với Lý Thắng cho dù hắn có vô lý đi nữa, thế nhưng hôm nay cậu lại dám đốp chát với hắn, khỏi cần nói cũng biết Lý Thắng chắc chắn sốc dữ lắm.
Lý Thắng thật sự là bị nói đến choáng váng, nhất thời thẹn quá hoá điên liền túm lấy áo Diệp Vân Xuyên gầm lên đe dọa - "Thằng khốn mày mới nói gì? Ai cho mày lá gan trả treo như thế hả? Tao nói mày làm thì mày phải làm nghe rõ chưa? Ở đây không có chỗ cho một đứa học việc như mày lên tiếng, nếu không muốn bị đuổi việc thì tốt nhất nên biết điều một chút!"
Diệp Vân Xuyên trên mặt không có chút biến hoá, chỉ lạnh nhạt nhìn thẳng vào mắt Lý Thắng đáp - "Nếu anh có khả năng đó thì cứ việc, giờ thì tránh ra chỗ khác đừng ngáng đường của tôi!" - Cậu thô bạo gạt tay của hắn ra khỏi cổ áo của mình, đuổi việc được thì cứ việc, cậu chỉ sợ hắn không làm được.
Lý thắng tức đến mức không kiềm chế được lửa giận liền vung đấm lên muốn đánh người - "Mày muốn chết!"
Diệp Vân Xuyên chỉ đơn giản lách người tránh đi, một tay nắm lấy cánh tay đang muốn đánh người kia giữ chặt, quát - "Đủ rồi!" -