Trong lòng Đường Phong lúc này tràn đầy vui vẻ, cuối cùng cũng tóm được tên thư ký này trở về, anh thề sẽ hành cậu cho tới khi anh thỏa mãn mới thôi, phải phạt thật nặng vì tội tự ý trốn việc, còn báo hại anh lo lắng gần chết.
Cậu đúng là tên thư ký đáng ghét nhất mà cuộc đời anh gặp phải.
Anh đưa mắt nhìn lên trên bờ, có vài người đã tụ tập lại đây nhìn bọn họ.
Một bà thím trong số họ hướng hai người nói to - "Đã dỗ người xong chưa? Có muốn lên không hay ở dưới đó ôm tiếp!" - Người nói không biết nghĩ gì nhưng người nghe "hiểu ý", họ cười rần lên giây lát rồi mang ra một chiếc thang dây cho hai người trèo lên.
Diệp Vân Xuyên bởi vì tâm trạng thay đổi chênh lệch quá lớn cho nên cảm xúc gần như bị đơ hoàn toàn.
Cậu không biết bản thân nên phản ứng thế nào cho phải, cậu cúi đầu cảm ơn mọi người rồi mang dáng vẻ đáng thương đi theo phía sau Đường Phong trở về bệnh viện, lúc này cậu mới ý thức được hoàn cảnh hiện tại của mình.
Một tương lai lắm chông, nhiều muỗi cho cậu đã được mở ra.
Đáp lại sự nổi hứng nhất thời của cậu, hôm đó Diệp Vân Xuyên lập tức bị cảm và sốt cao.
Do tác dụng của thuốc cho nên rất nhanh cậu đã ngủ say, còn Đường Phong thì mặt đen như đít nồi nhà ai, đang ngồi bên cạnh dùng túi đá chườm lên chỗ bị anh đánh đã sưng to trên má của cậu.
Biết thế đã không đánh, lúc đánh thì rất đã tay, còn bây giờ thì rất mỏi tay...!Đường Phong bực bội thở dài.
Để chứng minh cho sự công tư phân minh của mình, Đường Phong dứt khoát cắt phăng một tháng lương của cậu để trừ vào tiền viện phí và phạt vì tội vô trách nhiệm.
Kết quả là, chỗ tiền còn lại trong tài khoản của cậu chỉ vừa đủ đóng tiền nhà, đi xe bus và không có bữa trưa tại nhà ăn.
Vì tiền của cậu tháng nào là phân chia đủ dùng trong tháng đó, phần lớn tiền lương cậu bỏ ống heo, sống chết cũng sẽ không xài tới.
Cũng còn may là thường ngày cậu trừ đi làm thì về nhà cho nên cũng còn dư được chút đỉnh tiền.
Một buổi sáng như mọi ngày, cậu vẫn lắc lư trên xe bus đông nghẹt người, trên tay là ổ bánh mì loại rẻ tiền nhất mà cậu mua mang theo làm bữa ăn trưa.
Cũng kể từ hôm đó, Đường Phong một ngày lại một ngày phải đi đến nhà ăn một mình, anh nhìn qua phần bánh mì trên tay của cậu đầy ghét bỏ, cái này là muốn tỏ thái độ chống đối với anh sao? Hừ.
Thích gặm thì gặm đi, tôi coi cậu chống đối được bao lâu.
Lại một ngày nữa trôi, Diệp Vân Xuyên không gặm nỗi bánh mì nên chuyển sang bánh bao, loại rẻ tiền vừa cứng vừa khô, nhưng có ăn là tốt rồi, tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Đường Phong càng lúc càng nhìn không nỗi, anh bực mình đá vào bàn của cậu nói - "Rốt cuộc cậu muốn cái gì? Cái này cũng gọi là thức ăn hả?" - Nhiều ngày rồi anh cũng ăn không ngon miệng cho nên càng thêm ghét bỏ thứ rác rưởi trong tay cậu.
Diệp Vân Xuyên một tay cầm bánh bao cắn, một tay gõ máy tính.
Bàn làm việc bị đá thì cậu mới dừng động tác, nhìn anh, cố nuốt xuống miếng bánh đáp - "Tháng này tiền lương của tôi đã đóng tiền nhà hết rồi, có thứ để ăn đã là tốt lắm rồi sếp." - Rồi cậu lại gặm bánh bao, tiếp tục công việc còn dang dở.
Nói chứ, cậu cũng sắp nuốt không nổi rồi, bây giờ là ăn cho có chứ chả biết ngon là gì nữa.
Chỉ mới có hơn một tuần mà trông Diệp Vân Xuyên đã gầy tong gầy teo, sắc mặt thì hết sức khó coi.
Đường Phong nghe cậu nói mà mắc nghẹn, cái gì mà đóng tiền nhà hết rồi, chẳng lẽ cậu không còn tiền để dành hay sao? Anh nhìn cái bánh bao chỉ toàn lại bột trên tay cậu rồi nói một câu, sau đó bực dọc quay lưng đi – “Hừ, muốn ăn thì ăn đi, tôi chống mắt lên coi cậu nghẹn chết!”
Thế là cái miệng quạ của anh đã linh nghiệm, Diệp Vân Xuyên vì ăn vội nên bị mắc nghẹn, cậu vỗ ngực cố nuốt xuống miếng bánh đang trôi xuống với tốc độ rùa bò, cả gương mặt thoáng cái đã đỏ bừng, đôi mắt cũng dâng lên một tầng nước mỏng, lúc này cậu thật sự cảm thấy mình không sống nỗi qua hôm nay.
Từng giây trôi qua, không khí cũng gần như cạn sạch, cảm giác lạnh lẽo đã truyền khắp toàn thân.
Cũng còn may là Đường Phong vẫn chưa đi xa cho nên anh đã kịp nhìn thấy tình huống của cậu, anh nhanh chóng quay lại tìm cho cậu ít nước, rồi ra sức vỗ lên lưng giúp cậu nuốt xuống.
Chính anh cũng cảm thấy lo lắng và căng thẳng, đuối nước anh còn cứu được chứ mắc nghẹn là anh bất lực.
May là Diệp Vân Xuyên ăn không có nhiều cho nên mới cứu được, nuốt xuống được miếng bánh, cậu há miệng thở dốc, nước mắt cũng tràn mi.
Sau màn đau tim này, cậu đã mệt tới mức ăn không nổi nữa, ném luôn nửa cái bánh bao ra một xó.
Lúc lâu sau cậu mới ngồi dậy, nhìn Đường Phong nói - "Cảm ơn sếp, tôi không sao, anh mau đi ăn đi." – Cảm ơn cái miệng quạ của anh.
Rồi cậu cũng không nhìn tới Đường Phong mà tiếp tục công việc, cậu sợ chọc anh nữa thì lát nữa anh chúc cậu đi đường “bình thản” cái nữa là xong luôn.
Đối với lời cảm ơn này, Đường Phong tự nhiên cảm thấy bực mình.
Chẳng phải trừ có mấy đồng lương thôi sao? Còn bày ra vẻ đáng thương, cái bàn lại bị sếp Phong đá cho một phát, trút giận xong anh mới quay lưng đi.
Diệp Vân Xuyên nâng mắt nhìn theo rồi thở dài, tiền viện phí bằng cả tháng lương đó sếp có biết không? Đã vậy còn là phòng VIP, nghĩ tới đây cậu lại ước gì hôm đó mình chết quách đi cho rồi.
Bây giờ một ngày cậu chỉ ăn có hai bữa, cậu phải để dành tiền để sang thành phố F thuê được căn nhà rộng rãi hơn.
Bữa trưa tiếp theo của cậu là ăn cháo trắng.
Đành chịu, sức lực hơi tụt dốc một chút cho nên cậu ăn không nổi thứ gì nữa, lỡ nghẹn một cái là coi như xong.
Ăn xong, cậu gục xuống bàn ngủ như chết mặc kệ