- Ngươi... Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết!
Không nghĩ tới tiểu tử trước mắt chỉ có thực lực Tiên Lực cảnh đỉnh phong cũng dám nói với hắn như vậy, người mặc áo tím sắc mặt đỏ lên, đang muốn ra tay với Nhiếp Vân, cánh tay xiết chặt đã bị Khâu thiếu bắt lấy.
- Đây là sinh nhật yến hội của Giai Dung, không nên vọng động!
Khâu thiếu hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Vân.
- Tiểu tử, ngươi rất cuồng, hôm nay ở chỗ này bất tiện động thủ với ngươi, chờ ra khỏi thành chủ phủ, ta xem ai còn có thể bảo trụ ngươi...
- Vì cảm tạ mọi người tham gia sinh nhật yến hội của Giai Dung tiểu thư, vũ hội hiện tại bắt đầu, mời các vị thỏa thích vui chơi!
Khâu thiếu nói còn chưa dứt lời, đại sảnh vang lên một thanh âm sáng sủa, sinh nhật yến hội lần này rõ ràng chuẩn bị vũ hội.
Loại sự tình này chẳng những Khâu thiếu không nghĩ tới, tựa hồ ngay cả Trầm Giai Dung cũng không biết, nghe được vũ hội, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Cái sinh nhật yến hội này là phụ thân nàng một tay xử lý, là cảm thấy nàng đã đến tuổi gả chồng, nên tìm một tài tuấn phù hợp, vững chắc vị trí thành chủ của hắn.
Nghe được vũ hội bắt đầu, Khâu thiếu không hề để ý tới Nhiếp Vân, hung dữ nhìn thoáng qua, tựa hồ muốn nhớ dung mạo của hắn ở trong lòng, quay đầu lại sẽ trả thù.
- Trầm thúc thúc vậy mà thực chuẩn bị vũ hội, ha ha!
Hừ nhẹ một tiếng, khóe miệng Khâu thiếu giương lên, đi vào trước mặt Trầm Giai Dung.
- Giai Dung tiểu thư, ta có thể mời ngươi nhảy một điệu hay không?
Vừa rồi còn hỏi Mẫn Tích Tích tên gọi là gì, lúc này lập tức chạy đi tìm Trầm Giai Dung khiêu vũ, Khâu thiếu này vừa xem liền biết là dê xồm, có chủ tâm bất lương.
- Ta hôm nay không thoải mái, ngươi mời người khác đi!
Trầm Giai Dung không biết vì sao phụ thân lại thiết kế loại khiêu vũ này ở trong sinh nhật của mình, nhưng biết chắc có quan hệ tới địa vị thành chủ, trong nội tâm phiền chán, khoát tay áo.
- Thân thể của Giai Dung tiểu thư đã không thoải mái, vị tiểu thư này nên không có việc gì a, có thể cùng tại hạ nhảy một điệu hay không?
Ở trước mặt Trầm Giai Dung đụng cây đinh, sắc mặt Khâu thiếu trầm xuống, nhìn về phía Mẫn Tích Tích.
- Ta... Ta có bạn nhảy rồi, Nhiếp Vân này chính là bạn nhảy của ta, không có ý tứ!
Mẫn Tích Tích tựa hồ biết rõ Khâu thiếu này không phải người tốt, vội vàng trốn tránh, đi tới trước mặt Nhiếp Vân, ôm lấy cánh tay của hắn nói.
Thấy Mẫn Tích Tích tìm mình làm tấm mộc, Nhiếp Vân lắc đầu, cũng không phủ nhận.
- Ngươi...
Giai Dung tiểu thư cự tuyệt hắn thì thôi, thấy nữ nhân này vậy mà cũng dám cự tuyệt hắn, sắc mặt Khâu thiếu tím như quả cà, một cổ sát ý đậm đặc dâng lên ở trong lòng.
- Con mẹ nó, Trầm Giai Dung là con gái của thành chủ, ta nhịn nàng còn được, ngươi tính toán ngon vậy sao, bản thiếu gia có thể mời ngươi khiêu vũ, xem như cho ngươi mặt mũi rồi, đừng cho mặt mà không biết xấu hổ!
Gầm lên một tiếng, Khâu thiếu bước tới trước, trong mắt sát cơ bắn ra bốn phía.
- Khâu Trọng, ngươi đây là thái độ gì, Tích Tích là bằng hữu của ta, nếu như ngươi nói như vậy, mời đi ra ngoài cho ta!
Trầm Giai Dung không có tới Khâu thiếu này không có hàm dưỡng như thế, bị người cự tuyệt hai lần, trực tiếp gầm hét lên ở đại sảnh, tức đến sắc mặt đỏ lên, giận dữ hét.
- Đi ra ngoài? Hừ, ngươi cho rằng là con gái thành chủ liền lợi hại? Nói cho ngươi biết, nếu như không phải gia tộc chúng ta che chở, vị trí thành chủ của cha ngươi đã sớm xuống đài rồi, cho mặt còn không biết xấu hổ, nữ nhân này đêm nay lão tử muốn định rồi, ta nhìn ngươi có thể làm gì ta!
Khâu Trọng cười lạnh, không để ý tới Trầm Giai Dung tức giận chút nào, duỗi tay chộp tới Mẫn Tích Tích.
Tay
của hắn còn không có rơi vào trên người Mẫn Tích Tích, liền chứng kiến một bàn chân xuất hiện ở trước ngực.
- Cút!
Nương theo một tiếng quát lạnh, hắn trực tiếp bay rớt ra ngoài, xương sườn gãy bảy tám cây, trùng trùng điệp điệp ngã trên bàn rượu.
Một cước này tốc độ cực nhanh, tất cả mọi người ở trong điện còn không có chú ý, Khâu Trọng đã nằm ở trên đất, đầy người dơ dáy bẩn thỉu, tất cả tôn nghiêm ném không còn một mảnh.
- Ngươi lại dám đánh Khâu thiếu? Ngươi nhất định phải chết!
Một lát sau, thanh niên áo tím ở sau lưng Khâu thiếu chứng kiến chủ tử biến thành bộ dạng này, dọa đến sắc mặt trắng bệch, thân thể run lên.
Theo thanh âm của hắn nhìn lại, lúc này mọi người mới phát hiện, ra tay không phải người khác, đúng là Nhiếp Vân.
Nhiếp Vân này chỉ là Tiên Lực cảnh đỉnh phong, lại một cước đá bay Khâu thiếu thực lực Tiên Thể cảnh, chỉ phần thực lực cùng phách lực này, liền để cho bọn hắn cảm thấy tim đập nhanh.
- Chết chắc... Đã như vậy, ngươi cũng gục xuống a!
Nhiếp Vân chẳng muốn nói nhảm, lần nữa nhấc chân.
Bành!
Cho dù thanh niên áo tím cũng là Tiên Lực cảnh, nhưng khoảng cách gần như thế làm sao có thể tránh thoát bàn chân của Nhiếp Vân, kêu thảm một tiếng bước theo gót Khâu thiếu, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, miệng gặm đất, thương thế của hắn tựa hồ còn nặng hơn Khâu thiếu, dưới một cước khí tức ra nhiều vào ít, không sai biệt lắm sắp treo rồi.
- Ngươi dám đánh ta, ngươi biết ta là ai không...
Khâu thiếu nằm trên mặt đất cũng không hôn mê, thấy con sâu cái kiến trong mắt hắn không quan tâm đả thương mình, tức giận đến thét dài, tiếng la còn không có chấm dứt liền chứng kiến bàn chân rơi vào trên mặt, hung hăng đạp qua.
Bành! Bành! Bành!
Liên tục ba cái, hàm răng bị đá nát, trong miệng tóe ra máu tươi.
- Ngươi muốn chết...
Hàm răng rơi xuống nói chuyện hở, Khâu thiếu như trước điên cuồng hét lên.
- Lá gan còn rất lớn!
Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, lần nữa một cước đá đi lên, Khâu thiếu chỉ cảm thấy ý nghĩ chấn động, trước mắt tối sầm, lập tức ngất đi.
- Xảy ra chuyện lớn, đi mau!
- Khâu thiếu bị đánh tổn thương, đã xong, ở chỗ này sẽ bị tai bay vạ gió...
- Trầm tiểu thư, nhà của chúng ta có việc gấp, phải mau đi trở về, không có ý tứ...
Một màn này rơi vào trong mắt người khác, mọi người biết rõ một hồi bão tố sắp bộc phát, tất cả đều sợ tới mức nhao nhao cáo từ, chỉ chốc lát toàn bộ đại sảnh chỉ còn lại Khâu thiếu cùng tùy tùng bị thương, còn có Trầm Giai Dung, Mẫn Tích Tích.
- Cái này phiền toái...
Ba người liếc mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu Trầm Giai Dung mới lo lắng nhìn về phía Nhiếp Vân.
- Làm sao vậy? Chẳng lẽ Khâu thiếu này thân phận rất cao?
Nhiếp Vân không thèm để ý mà hỏi.