Vô Tận Đan Điền

Xem bệnh


trước sau

- Khâu thiếu này là con trai độc nhất của Khu Tu sư tam phẩm ở Đế Dương bán đấu giá tràng, Khâu Lân tính bao che khuyết điểm, ngang ngược càn rỡ, nếu cho hắn biết rõ ngươi đả thương con của hắn, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ... Như vậy đi, ngươi cưỡi Giao Long Mã của ta, nhanh ly khai đi!

Trầm Giai Dung nhíu mày vội vàng nói, trong giọng nói mang theo vô cùng lo lắng.

- Cưỡi Giao Long Mã của ngươi? Vậy ngươi làm sao bây giờ?

Nhiếp Vân cau mày nói.

- Ta... Ta... Ngươi không cần phải xen vào, cha ta là thành chủ, cho dù muốn tìm ta phiền toái, cũng không có khả năng quá phận...

Trầm Giai Dung nói.

- Được rồi, ta không liên lụy ngươi, ta không đi!

Thấy bộ dạng của nữ hài, Nhiếp Vân đối với nàng hảo cảm tăng nhiều, bèo nước gặp nhau lại muốn cứu mình, nói rõ nữ nhân này tuy tuổi không lớn, lại cực kỳ giảng nghĩa khí.

Đối với người giảng nghĩa khí, Nhiếp Vân từ sâu trong nội tâm sinh ra tán dương.

Về phần phụ thân Khâu thiếu, một Khu Tu sư tam phẩm nho nhỏ, hắn thật đúng là không có để vào mắt.

Đi vào Linh giới tuy không muốn gây chuyện, nhưng không có nghĩa là sợ phiền phức, Khu Tu sư tam phẩm, Chân Tiên cảnh mà thôi, thực làm mình nóng nảy, ném qua một quả Nguyên Khí Đạn, cho dù Thiên Tiên cũng bị nổ chết, chứ đừng nói một Chân Tiên nho nhỏ.

- Nhiếp Vân, nếu không chúng ta nhanh đi thôi, dù sao Trầm Giai Dung cũng là con gái thành chủ, chắc có lẽ không ra vấn đề lớn, nếu chúng ta ở loại chỗ này, chỉ biết càng ngày càng phiền toái...

Chứng kiến Trầm Giai Dung đưa tới ánh mắt, Mẫn Tích Tích cũng an ủi một câu.

- Con gái thành chủ... Ha ha, vị trí thành chủ của phụ thân nàng rất kiên cố sao?

Nhiếp Vân không có trả lời nàng, mà hừ một tiếng.

Từ vừa rồi Khâu thiếu nói đến xem, vị trí thành chủ của phụ thân Trầm Giai Dung cũng không chặt chẽ, nếu không, cũng sẽ không ở trên yến hội sinh nhật của con gái, dẫn sói vào nhà.

Vì địa vị của mình, không để ý cảm thụ của con gái, phụ thân như vậy cũng thật là tâm ngoan thủ lạt.

Mẫn Tích Tích cũng không phải người ngu, nghe nói như thế cũng ý thức được bất đồng, ngẩng đầu nhìn Trầm Giai Dung, phát hiện khuôn mặt nàng tái nhợt, cả người không tự chủ được run rẩy.

Thấy một màn như vậy, Mẫn Tích Tích rốt cục hiểu được, đồng dạng là con gái thành chủ, cho dù Cửu Dương thành rộng lớn hơn Thiết Long Thành, nhưng Trầm Giai Dung qua chưa hẳn thư thái như mình.

Ít nhất phụ thân nàng đối với nàng yêu thương sủng ái, mà phụ thân của Trầm Giai Dung tựa hồ không phải như vậy.

- Không phải như các ngươi tưởng tượng... Kỳ thật cha ta rất thương ta, chỉ là... Ba năm trước đây bị một loại bệnh kỳ quái, vừa sử dụng lực lượng liền bị cắn trả, toàn thân dài ra chấm đỏ sống không bằng chết!

Vành mắt của Trầm Giai Dung đỏ lên.

- Lúc trước cha ta tranh đoạt thành chủ vị, kết xuống không ít cừu địch, thực lực của hắn mạnh mẽ, không ai dám tìm phiền toái, nhưng nếu như những người kia biết rõ hắn bị loại quái bệnh này, chỉ sợ dùng không được bao lâu, toàn cả gia tộc chúng ta sẽ bị người san bằng!

- Hơn nữa từ đầu năm đến nay, thân thể của phụ thân một ngày không bằng một ngày, bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, chuyên môn nhờ phụ thân của Khâu Trọng, cũng chính là vị Khu Tu sư tam phẩm Khâu Lân kia nhìn một chút, cũng không chuyển biến tốt đẹp! Phụ thân vì về sau ta không bị cừu gia khi nhục, có thể vượt qua ngày tốt lành, hi vọng ta có thể gả cho Khâu Trọng...

Trầm Giai Dung nói đến đây liền khóc không thành tiếng.

- Ai!

Trong nội tâm Nhiếp Vân thở dài, đột nhiên nói:

- Phụ thân ngươi ở đâu, có thể dẫn ta nhìn xem không?

- Mang ngươi nhìn xem?

Trầm Giai Dung không biết hắn có ý gì, dừng lại
thút thít nỉ non, không rõ ràng cho lắm.

- Kỳ thật Nhiếp Vân là Khu Tu sư cường đại, bệnh của ta chính là hắn chữa!

Nhìn ra nghi ngờ của nàng, Mẫn Tích Tích giải thích.

- Bệnh của ngươi... là hắn trị tốt?

Trầm Giai Dung chấn động.

Bệnh tình của Mẫn Tích Tích, làm hảo tỷ muội, nàng biết rất rõ ràng, Khu Tu sư nhị phẩm cũng không thể làm gì, thiếu niên trước mắt lại có thể nhẹ nhõm trị hết, chẳng lẽ... cũng là Khu Tu sư tam phẩm?

- Nhanh mang ta đi xem một chút đi, một hồi Khâu Lân kia đến, nhất định sẽ có không ít phiền toái, còn muốn trị liệu liền không kịp rồi!

Nhiếp Vân cười nói.

Vừa rồi đám tài tuấn kia tứ tán đào tẩu, khó bảo toàn không có gian tế của Khâu Lân, chỉ sợ tin tức mình đả thương Khâu Trọng hiện tại đã truyền vào trong tai đối phương, chỉ là bởi vì từ đấu giá tràng đến nơi đây lộ trình không gần, không có biện pháp lập tức tới mà thôi.

Về phần biết rõ bọn hắn ly khai tin tức sẽ rò rỉ, vì sao Nhiếp Vân không lưu đám đông lại, điểm ấy vô cùng đơn giản, thứ nhất những người này không đắc tội hắn, Nhiếp Vân không thể đuổi tận giết tuyệt, thứ hai cho dù tạm thời có thể che lấp, về sau cũng là sự tình phiền toái, gây chuyện không tốt còn có thể mang đến phiền toái cho Trầm Giai Dung, Mẫn Tích Tích, còn không bằng một hơi giải quyết lại nói.

- Tốt...

Thấy thiếu niên trầm ổn, chẳng biết tại sao Trầm Giai Dung sinh ra một loại tín nhiệm, vội vàng gật đầu, dẫn đường đi về phía trước.

- Hai người các ngươi cũng đi theo a!

Theo ở phía sau hai bước, Nhiếp Vân nhìn thoáng qua Khâu thiếu cùng tùy tùng hôn mê nằm trên mặt đất, khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng chộp hai người vào lòng bàn tay.

Hai cái này xem như tù binh, đến lúc đó hoàn toàn có thể dùng để trả giá.

Đi theo sau lưng nữ hài, rất nhanh vượt qua mấy hành lang thật dài, đi vào một tiểu viện yên tĩnh.

- Cha!

Đẩy cửa tiến vào tiểu viện, Trầm Giai Dung thở nhẹ một tiếng.

- Giai Dung con đã đến rồi, yến hội như thế nào? Tuy Khâu Trọng này quần là áo lượt, không phải lương xứng, nhưng ngươi bây giờ chỉ có gả cho hắn mới có thể miễn bị tai hoạ, bệnh tình của ta, đoán chừng thời gian không nhiều lắm rồi, chỉ hy vọng ngươi có thể qua ngày tốt...

Trong phòng nằm một trung niên nhân có vẻ bệnh tật, chứng kiến con gái tới liền thở dài một tiếng.

- Yến hội... Phụ thân, ta tìm được Khu Tu sư cao minh, hắn muốn sang đây xem bệnh cho ngươi, bệnh của Mẫn Tích Tích muội muội là hắn chữa tốt!

Không dám nói chuyện phát sinh ở yến hội, Trầm Giai Dung vội vàng giới thiệu Nhiếp Vân thoáng một phát.

- Mẫn Tích Tích trị hết bệnh rồi hả? Nhanh để cho vị tiền bối này tới!

Trung niên nhân con mắt sáng ngời, vội nói.

Tuy những năm này bị bệnh dây dưa, hắn đã bỏ đi tin tưởng, nhưng nghe đến ngay cả bệnh của Mẫn Tích Tích cũng có thể chữa tốt, trong nội tâm vẫn bay lên vẻ chờ mong.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện