Khâu Lân ly khai, Trầm Hùng lui về phía sau hai bước, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, nhổ ra một ngụm máu tươi.
Vừa rồi đối bính, thoạt nhìn thế lực ngang nhau, trên thực tế hắn đã bị trọng thương.
- Hắn không buông tha ta, ta cũng không có ý định buông tha hắn!
Thò tay đưa qua vài đạo Mộc Sinh chi khí giúp Trầm Hùng chữa thương, khóe miệng của Nhiếp Vân giương lên, cười khẽ một tiếng
Khâu Lân này xem xét liền biết không phải đèn đã cạn dầu, lưu lại tai họa, còn không bằng trực tiếp đánh chết.
Đối với nguy cơ tiềm ẩn, Nhiếp Vân luôn không nhân từ nương tay.
- Các ngươi ở chỗ này đợi, ta đi ra ngoài một chuyến!
Giúp Trầm Hùng chữa tốt thương thế, Nhiếp Vân quay đầu nói một câu, thân thể nhoáng một cái đã đi ra tiểu viện.
- Nhiếp Vân, Nhiếp Vân...
Mẫn Tích Tích không nghĩ tới thiếu niên lỗ mãng như thế, lúc này không trốn còn dám đi ra ngoài, sốt ruột vội vàng truy tới cửa, hô vài câu.
Lúc này ngoài cửa ở đâu có người, giống như hắn từ đại môn đi ra ngoài, liền hư không tiêu thất.
- Nhiếp Vân... Hắn muốn làm gì?
Tuy không biết thiếu niên muốn làm gì, nhưng từ lời nói mới rồi, Mẫn Tích Tích có dự cảm bất tường.
Khâu Lân là cường giả Chân Tiên cảnh, mà Nhiếp Vân chỉ là Tiên Lực cảnh đỉnh phong, hai người thực lực kém cách xa vạn dặm, đi tìm hắn báo thù, đây không phải muốn chết sao?
Lại nói Đế Dương đấu giá tràng phong tỏa trùng trùng điệp điệp, đủ loại trận pháp so với phủ thành chủ chỉ mạnh không yếu, tùy tiện đi qua, sẽ chỉ làm mình lâm vào khốn cảnh.
- Đừng lo lắng, Nhiếp Vân tiền bối không phải người lỗ mãng, hiện tại hắn ly khai, khẳng định có tính toán của mình!
Thấy Mẫn Tích Tích sốt ruột, Trầm Giai Dung an ủi một câu.
- Đúng vậy, ta thân là Cửu Dương thành thành chủ, tự nhủ bái kiến không ít người, nhưng vị Nhiếp Vân tiền bối này ta làm sao cũng nhìn không thấu, mặt ngoài thoạt nhìn chỉ là Tiên Lực cảnh đỉnh phong, trên thực tế thâm bất khả trắc, ta nhìn ngươi vẫn là đừng lo lắng, tuyệt đối sẽ không có việc gì đâu!
Trầm Hùng ngực trọc khí nhổ ra, cũng an ủi một câu.
- Thâm bất khả trắc?
Nhớ tới khoảng thời gian cùng Nhiếp Vân ở chung này, Mẫn Tích Tích có chút sửng sốt.
....................................
Ly khai tiểu viện của Trầm Hùng, Nhiếp Vân vận chuyển thiên phú Ẩn Nặc sư, phối hợp thiên phú Địa Hành sư, theo sát Truy Tung chi khí tiến lên.
Vừa rồi để lại Truy Tung chi khí ở trên người Khâu Trọng, thiên phú Truy Tung sư ở Linh giới đồng dạng có thể sử dụng, chỉ cần khoảng cách không phải quá xa, theo dõi không cần tốn nhiều sức.
Trước kia đối phó Khâu Trọng, hắn không hạ sát thủ, cũng không phải bởi vì sợ Khâu Lân, mà là sợ đối phương chó cùng rứt giậu, bất quá, cho dù không có giết chết Khâu Trọng, cũng không xê xích gì nhiều.
Diễm Hỏa giấu ở sâu trong linh hồn của hắn, không quá ba ngày, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Phật môn chú ý từ bi hỉ xả, cứu vớt chúng sinh trong nước lửa, bảo vật Phật môn đối với linh hồn thân thể đều có trợ giúp, ta cố ý lưu ngươi một mạng, là muốn để ngươi lấy ra bảo vật Phật môn...
Đi ở dưới mặt đất, Nhiếp Vân cười rộ lên.
Không có trực tiếp giết Khâu Trọng, còn có ý nghĩ này ở bên trong.
Khâu Lân thân là chủ nhân của phòng đấu giá, khẳng định biết rõ bảo vật Phật môn kia ở địa phương nào, nhi tử bị trọng thương như thế, vì cứu hắn nhất định sẽ vận dụng, đến lúc đó hoàn toàn có thể thuận gió bẻ măng, trộm đồ vật tới.
Lão quái vật sống mấy trăm năm, làm mỗi một sự kiện đều có mục đích, nếu không, Nhiếp Vân tuyệt sẽ không lỗ mãng như vậy.
Trong lòng suy nghĩ các phương án một lần, Truy Tung đan điền không ngừng xoay tròn, theo phương hướng cảm ứng tiến lên.
Đế Dương đấu giá thành cách phủ thành chủ rất xa, ở dưới mặt đất toàn
lực tiến lên, đi ước chừng hơn mười phút, lúc này mới xuyên thấu qua Thiên Nhãn chứng kiến một phòng đấu giá cự đại xuất hiện ở trước mắt.
Cái phòng đấu giá này xa hoa xa xỉ, vô luận kiến trúc tài liệu hay phong cách, đều xa hoa hơn phủ thành chủ.
Thiên Nhãn nhìn đi, trong đó có vô số trận pháp rậm rạp chằng chịt, bàn về trình độ phức tạp, so với hộ tông đại trận của Hóa Vân tông lúc trước còn cường đại hơn không ít.
- Thật đúng là đủ đáng sợ, hơi không cẩn thận cuốn vào trong đó, Chân Tiên cũng bị quấy thành bụi phấn!
Nhìn một hồi, Nhiếp Vân phát hiện trận pháp của đấu giá thành bố cục phức tạp, muốn từ dưới đất không hề hay biết tiến vào trong đó, là khó có khả năng, do dự một chút chui ra, lặng lẽ đi đến cửa của đấu giá thành.
Cạch cạch cạch cạch!
Vừa tới cửa liền có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, trên lưng ngựa có hơn mười người, mỗi người sắc mặt trầm thấp, sắc mặt nhăn nhó tựa hồ có thể vặn ra nước.
Đúng là bọn người Khâu Lân mới từ phủ thành chủ trở về.
Tuy bọn hắn cưỡi ngựa, nhưng Nhiếp Vân chứng kiến đấu giá thành, thẳng tắp đi tới, ngược lại nhanh hơn bọn hắn vài phần.
- Đáng giận! Hôm nay không giết tiểu tử này, Khâu Lân ta thề không làm người! Khâu Siêu, tra cho ta, tra ra tiểu tử này đến cùng có địa vị gì!
Đi vào phòng đấu giá, Khâu Lân nhảy xuống ngựa, lên tiếng rống to.
- Vâng!
Mấy tùy tùng phía sau hắn nghe được phân phó liền quay đầu ly khai.
- Đưa Thiếu gia đến Vọng Hương sảnh!
Khâu Lân nhìn thoáng qua nhi tử đã ngất đi nói.
Mấy người còn lại ba chân bốn cẳng ôm Khâu Trọng toàn thân mềm yếu như bùn đi vào.
Đằng sau phòng đấu giá là một phủ đệ chiếm diện tích bao la, đúng là chỗ ở của nhân viên cao tầng, Vọng Hương sảnh nhất ở trung tâm nhất, chính là chỗ ở của hắn.
Thiên phú Ẩn Nặc sư ẩn tàng thân hình, Nhiếp Vân như ảnh tùy hình lặng lẽ đi theo sau lưng mọi người.
Địa phương những người này đi đều cực kỳ an toàn, một đường không có gặp được vấn đề gì, rất nhanh đi tới Vọng Hương sảnh.
Tiến vào viện, Nhiếp Vân lặng yên không một tiếng động ẩn vào vách tường, bất luận kẻ nào cũng nhìn không ra dấu vết để lại.
- Thật ác độc, Trọng nhi...
Đứng ở bên cạnh Khâu Trọng, vuốt mạch đập của hắn, một lát sau, sắc mặt của Khâu Lân trở nên càng thêm âm trầm.
Nếu đối phương chỉ đánh nát xương tay, xương đùi, với hắn mà nói vô cùng đơn
giản, rất dễ dàng có thể chữa tốt, tối đa tốn hao chút ít đan dược, nhưng bây giờ bị hỏa diễm đốt cháy, linh hồn bị tổn thương, thân thể càng gần như muốn chết, đan dược bình thường đã không có bất kỳ hiệu quả.
- Nhanh đi mời Hắc Ngư tiên sinh đến!
Lần nữa kiểm tra một lần, Khâu Lân không dám vọng động, lần nữa phân phó một tiếng.