Cho dù cổ ý niệm này cường thịnh trở lại, cũng là vật đã chết, không thể phá thể mà ra a!
Lại nói, cho dù phá thể mà ra, đây là Bắc Đẩu tinh cung, cho nó mười lá gan cũng không dám.
Bắc Đẩu tinh cung, Tạo Hóa Tiên Khí, đừng nói một thi thể chết không biết bao nhiêu năm, cho dù cường giả Kim Tiên đến, cũng chỉ có bị hắn chà đạp.
- Dùng Diễm Hỏa vây khốn ta, sau đó về thân thể, chặt đứt liên hệ... cách nghĩ không tệ, bất quá, ngươi vẫn xem thường ta!
Chính đang suy tư, một tiếng cười lần nữa vang lên, thi thể Tu La lập tức đứng lên, đột nhiên mở mắt.
Thằng này rõ ràng dùng ý niệm còn sót lại thoát khỏi Diễm Hỏa lao lung, lần nữa khống chế thân hình.
- Thật mạnh...
Thi thể Tu La vừa đứng lên, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy mình như cùng một chiếc thuyền cô độc ở trong sóng biển, ở dưới Tu La sát khí cường đại trùng kích, không có chút sức phản kháng nào, toàn thân lạnh như băng, thậm chí ngay cả cơ bắp cũng có chút không nghe sai sử.
- Không tệ, rõ ràng còn có loại pháp bảo cung điện, ngươi là định dùng trận pháp trong này vây khốn ta sao? Cách nghĩ rất tốt, nhưng tiếc tu vi của ngươi quá thấp, rất nhiều trận pháp ở đây, căn bản không phải ngươi bây giờ có thể khống chế, mặc dù ngươi là chủ nhân của pháp bảo, cũng không được!
Thi thể Tu La nháy mắt, liếc nhìn chung quanh, cười lạnh liên tục.
Nó tựa hồ nắm chắc thắng lợi trong tay, căn bản không tin một Tiên Lực cảnh có thể giết chết hắn.
- Vậy sao? Vậy thì thử xem!
Nhiếp Vân biết rõ lúc này không phải thời điểm nói chuyện phiếm, bàn tay đưa về phía trước, lập tức khống chế trận pháp của Tinh Cung nghiền áp qua thi thể Tu La.
Tuy hiện tại hắn vẫn không thể hoàn toàn khống chế Tinh Cung, nhưng tin tưởng thực muốn động thủ, cho dù Tu La này khi còn sống cường thịnh trở lại, hiện tại cũng sẽ bị mài chết, không có chút chỗ trống nào.
- Ta nói rồi, ngươi không được!
Tu La hừ lạnh, cũng không tránh né, thân hình bị trận pháp nghiền áp qua, biến thành một đống thịt nát, nhưng thời gian nháy con mắt, thịt nát lần nữa dung hợp, chậm rãi hội tụ thành hình.
- Cái gì?
Nhiếp Vân xiết chặt nắm đấm.
- Ngươi lấy được Thiên Diệp Tiên Liên kia là ta tìm được, ngươi cho là ta chưa dùng qua?
Tu La nở nụ cười.
- Cái này...
Nhiếp Vân toát ra mồ hôi lạnh.
Vốn hắn cho rằng sở dĩ Tu La này chết, là vì Yêu nhân đại năng cướp đoạt Thiên Diệp Tiên Liên, đồng quy vu tận, hiện tại xem ra, căn bản không phải chuyện như vậy, gốc Tiên Liên hiện tại, có khả năng là về sau sinh ra.
Như vậy vừa vặn giải thích vì sao hai người này chết không biết bao nhiêu năm, nhưng Tiên Liên mới vừa vặn thành thục!
Dù sao vì một Tiên Liên không thành thục, cho dù cừu hận lại lớn, cũng không có khả năng đồng quy vu tận a!
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Nhiếp Vân rốt cục minh bạch mình không để ý đến cái gì.
Đối phương phục dụng qua Thiên Diệp Tiên Liên, đã có Bất Tử chi thân, mặc dù trận pháp của Tinh Cung cường thịnh trở lại, cũng không cách nào đánh chết hắn.
Hiện tại duy nhất có thể làm chính là kéo!
Mặc kệ cổ ý niệm hắn của hắn vì sao có thể lần nữa khống chế thân hình, nhưng Nhiếp Vân biết rõ, không phải Tu La này sống lại, chỉ cần cổ ý niệm này không đoạt xá, thì không được bao lâu sẽ triệt để tiêu tán!
Hiện tại không cầu đả bại thứ này, chỉ cần có thể kéo dài tới lúc ý niệm của hắn tiêu tán, chẳng khác nào chiến thắng rồi!
- Muốn kéo dài, kéo dài tới ý niệm của ta tiêu tán? Ta sẽ không cho ngươi cơ hội!
Tu La lần nữa cười lạnh, giống như con giun trong bụng Nhiếp Vân, liếc thấy ra suy nghĩ
trong lòng hắn, nhẹ nhàng cười cười, ngón tay lần nữa chộp tới.
Ầm ầm!
Nhiếp Vân cứng đờ, bị đối phương triệt để ngăn chặn, thậm chí ngay cả linh hồn cũng bị giam cầm, khó có thể điều động lực lượng Tinh Cung.
Tu La này quá cường đại, cường đại đến vượt ra khỏi hắn hiện tại tưởng tượng.
- Đã xong... Phải nghĩ biện pháp...
Cảm thụ thân thể xuất hiện biến cố, sắc mặt Nhiếp Vân lo lắng, lại bất đắc dĩ phát hiện, căn bản không có chút phương pháp nào.
- Ngoan nghe lời, đoạt xá cho ta!
Tu La lộ ra vui vẻ nghiền ngẫm, hé miệng lộ ra cái lưỡi đỏ mọng.
Ông!
Đúng lúc này, trong đan điền Nhiếp Vân đột nhiên bay ra một đóa hoa không lớn, vừa xuất hiện liền phóng xuất ra một cổ lực lượng để cho Tu La run rẩy, cánh hoa màu hồng đỏ thẫm, sáng chói chói mắt, một múi hoa nở rộ.
- A... Đây là cái gì? Thiên Đạo trấn áp? Tại sao có thể như vậy?
Cánh hoa nở rộ lơ lửng ở trên không trung, mỗi một cánh đều mang theo lực lượng Thiên Đạo nghiền áp, hào quang màu đỏ tươi chiếu xạ ở trên người Tu La, để cho ý chí của hắn vốn còn thừa không bao nhiêu, lập tức hóa thành hư ảo.
Bành!
Ý niệm của Tu La triệt để mất đi, thi thể té trên mặt đất.
- Cái này... đóa hoa này?
Đột nhiên xuất hiện biến cố, để cho con mắt Nhiếp Vân trợn tròn, cả người sững sờ tại nguyên chỗ.
Đóa hoa này hắn đương nhiên nhận thức, đúng là vừa tới Cửu Dương thành được nữ hài bán hoa kia đưa cho hắn, nói có thể ngăn cản Tu La sát khí, lúc ấy không để ý, tiện tay thu vào đan điền, không nghĩ tới cư nhiên lợi hại như thế!
Chẳng lẽ tiểu nữ hài bán hoa kia giống như lão tửu quỷ lúc trước, là tuyệt thế cao thủ ngụy trang?
Tuy Tu La này chỉ còn lại có một ý niệm, nhưng khống chế thân hình mặc dù là cường giả Kim Tiên cảnh muốn đánh chết cũng không dễ dàng, hiện tại bị một đóa hoa diệt sát, không khỏi quá cường hãn đi.
Nhưng nếu như là cao thủ ngụy trang, vì sao phải giúp mình, cho đóa hoa quý trọng như vậy?
- Nàng từng xem qua sợi dây chuyền do Nguyệt Nhi lưu lại...
Trong nội tâm khẽ động, Nhiếp Vân đột nhiên nghĩ đến lúc trước tiểu nữ hài bán hoa từng cầm sợi dây chuyền nhìn thoáng qua, vội vàng lấy xuống cầm trong tay.
Sợi dây chuyền này ôn hòa giống như trước, nói rõ không bị đổi, mang theo ôn nhuận chi ý nồng đậm, để cho hắn từ trong huyết mạch có thể cảm ứng được Lăng Nguyệt mang đến quan tâm cùng che chở.
- Ân? Đây là cái gì? Giống như có một đạo khí thể đặc thù?
Đột nhiên, Nhiếp Vân thấy được trong sợi dây chuyền có một đạo khí thể kỳ quái, đang ở trong đó du đãng.
Sau khi Đạm Đài Lăng Nguyệt cho hắn sợi dây chuyền này, thỉnh thoảng cầm trong tay vuốt vuốt, trước khi gặp được nữ hài bán hoa, khẳng định tuyệt đối không có đạo khí thể này.
- Chẳng lẽ đạo khí thể này là... Cô bé kia thừa dịp vuốt ve sợi dây chuyền lặng lẽ đưa vào sao?
Nhiếp Vân hiểu được.