Đây là giải thích duy nhất.
Sợi dây chuyền là Đạm Đài Lăng Nguyệt lưu cho hắn, bình thường chưa bao giờ cho người khác xem qua, chỉ có cô bé kia sờ qua một lần.
- Đạo khí thể này là cái gì? Thoạt nhìn có chút giống thiên phú chi khí...
Nhìn hồi lâu, cảm thấy cổ khí tức này có chút giống thiên phú chi khí, trong nội tâm Nhiếp Vân khẽ động, tinh thần lực lặng lẽ lan tràn vào khuyên tai ngọc, muốn cảm ứng thoáng một phát.
Đối phương có thể cho một đóa hoa lợi hại như thế, lưu lại đạo khí thể này khẳng định cũng không phải bắn tên không đích.
Tinh thần đi tới trước mặt thiên phú chi khí, nhẹ nhàng đụng một cái, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy toàn bộ linh hồn như bị bóp méo, lâm vào Hồng Hoang cổ lưu, tựa hồ hơi không cẩn thận sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.
- Đây là... Linh Hồn chi khí của Linh Hồn sư?
Vội vàng rút linh hồn ra, mồ hôi lạnh của Nhiếp Vân chảy ròng.
Tuy chưa bao giờ thấy qua loại thiên phú chi khí này, nhưng hắn chỉ đụng một cái liền minh bạch, tuyệt đối là Linh Hồn chi khí của Linh Hồn sư bài danh thứ tám!
- Là Nguyệt Nhi!
Minh bạch cổ khí tức này là cái gì, hốc mắt Nhiếp Vân hơi đỏ lên.
Ban đầu ở Nhân giới, Đạm Đài Lăng Nguyệt từng nói qua, muốn tìm cho hắn một đạo Linh Hồn chi khí. Lúc ấy không để ý, không nghĩ tới vừa mới đến Linh giới, đã có người đưa tới!
Tuy không biết khuyên tai ngọc này đến cùng là cấp bậc gì, lại có năng lực gì, nhưng nàng có thể trịnh trọng giao cho mình như thế, khẳng định không đơn giản, lại lặng yên không một tiếng động để vào một đạo thiên phú chi khí, ngoại trừ bản thân nàng hoặc là người cực kỳ quen với nàng, thì ai có thể làm được?
Hơn nữa mình đến Linh giới, lặng yên không một tiếng động, cơ hồ không có người biết rõ, chỉ sợ chỉ có Đạm Đài Lăng Nguyệt có được thiên phú Thiên Đạo sư, khống chế Thiên Đạo mới có thể phát giác, cũng rất nhanh tìm được vị trí của mình.
Nàng thực hiện lời hứa, đưa Linh Hồn chi khí tới.
Chỉ là... đã đưa Linh Hồn chi khí tới, vì sao không thể gặp mặt?
- Chỉ sợ nàng có nổi khổ tâm riêng của mình...
Nhiếp Vân xiết chặt nắm đấm.
- Ta sẽ hảo hảo cố gắng, tranh thủ sớm ngày gặp mặt ngươi!
Ánh mắt càng ngày càng kiên định, Nhiếp Vân cất kỹ khuyên tai ngọc, đi nhanh đến thi thể Tu La.
Vừa rồi mặc dù chỉ đụng một cái, nhưng hắn biết rõ, bằng vào cảnh giới bây giờ, không phải thời điểm sử dụng Linh Hồn chi khí, vì phòng ngừa xuất hiện vấn đề như trước kia đối phó Tu La, phải nhanh một chút tăng lên tu vi.
- Vô danh pháp quyết vận chuyển, thôn phệ Tu La, đột phá!
Biết rõ ý niệm của Tu La biến mất, đã không còn nguy hiểm, Nhiếp Vân khoanh chân ngồi ở trước mặt, bàn tay trảo tới.
Linh hồn vận chuyển vô danh pháp quyết, Tu La sát khí trong thi thể Tu La cuồng bạo lao qua, chuyển hóa thành một cổ năng lượng ôn hòa, tràn ngập thân hình.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, gông cùm xiềng xích của Tiên Thể cảnh hậu kỳ bị phá tan, rốt cục tiến vào Tiên Thể cảnh đỉnh phong.
Trước kia hắn ở Cửu Dương Sơn cùng Tiêu Nhiên uống rượu, đã có thể đột phá, bởi vì sợ năng lượng không đủ, không cách nào tiến hành Niết Bàn, lúc này mới cưỡng chế ngăn chận.
Lúc này có một thi thể Tu La khi còn sống không biết cấp bậc gì cung cấp năng lượng, căn bản không lo, Nhiếp Vân không áp chế, lực lượng cả người liền nhanh chóng tấn chức.
- Lần thứ sáu Niết Bàn, dẫn động!
Cắn nuốt không biết bao lâu thời gian, Nhiếp Vân cảm thấy Tiên Thể cảnh đỉnh phong đã đạt đến bão hòa, con mắt nhắm lại, dẫn động lần thứ sáu Niết Bàn, tiến vào trạng thái tu luyện.
..............................
Ở chỗ sâu trong tinh không của Linh giới.
Két..
Một thanh âm cửa gỗ đẩy
ra vang lên, một nữ hài đi vào.
- Tiểu thư, ta đã dựa theo ngươi phân phó đưa Linh Hồn chi khí qua rồi!
Nữ hài đi vào phòng lập tức nói.
- Ân, hắn... có nói gì không?
Trong phòng có một thanh âm vang lên, nói chuyện chính là một thiếu nữ.
Tuy thiếu nữ này không quay lại, nhưng cho người một loại cảm giác giống như tự nhiên, băng thanh ngọc khiết.
Mái tóc đen nhánh bày ra ở trên quần áo trắng noãn, để lộ ra một cổ khí tức linh động, tuy trong đó mang theo một chút lạnh như băng, không ăn nhân gian khói lửa, nhưng trên người phát ra khí chất đặc biệt, làm người thấy thương tiếc.
- Hắn ngược lại là thật tâm, tiểu thư ngươi xem!
Nữ hài khẽ cười một tiếng, ngón tay điểm một cái, một hình ảnh xuất hiện ở trong hư không, đúng là tràng cảnh ngày đó Nhiếp Vân mua hoa.
- Đây là người trọng yếu nhất trong sinh mệnh của ta cho ta...
Trong chân dung, ánh mắt thiếu niên toát ra cảm tình chân thành tha thiết, không có chút dối trá nào, phảng phất như đoạn cảm tình kia có thể đợi đến Thiên Băng Địa Liệt, sông cạn đá mòn.
- Vân...
Thiếu nữ thấy một màn như vậy, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run rẩy, ánh mắt dần dần mê ly.
- Tiểu thư, vị Nhiếp Vân thiếu gia này, tuy ở đâu cũng tốt, chỉ là quá đào hoa, mới đến Linh giới chưa bao lâu, đã có một nữ nhân xinh đẹp đi chung một chỗ, hừ, cũng bởi vì như vậy, ta mới không có nói rõ sự tình Linh Hồn chi khí!
Thấy bộ dạng của thiếu nữ, khóe miệng nữ hài quật lên, khẽ nói:
- Tiểu thư cùng Linh Hồn sư Nhan Chi đại chiến, khổ cực như vậy mới cướp được một đạo Linh Hồn chi khí, không thể nhẹ nhàng cho hắn như vậy...
- Chiến đấu với Nhan Chi, đối với ta cũng có trợ giúp rất lớn, không tính vất vả, tốt rồi Cưu Nghiên, ngươi cũng biết ta có nhiệm vụ cùng sứ mạng, không thể có cảm tình!
Đánh gãy nữ hài Cưu Nghiên nói, ánh mắt thiếu nữ mê ly, tựa như nhìn thấu không biết bao nhiêu tầng không gian, trong lời nói mang theo một ti đạm đạm sầu bi cùng đắng chát.
- Nhiếp Vân... có nữ hài khác chiếu cố, ta cũng thật cao hứng, ta hi vọng sau khi rời đi, hắn... có thể tiếp nhận những người khác, mà không nên vì ta, bỏ qua cảm tình của những người khác, kỳ thật Lạc Khuynh Thành, Dịch Thanh, Hoắc Dĩnh đều không tệ lắm...
Tuy hy vọng có thể cùng Nhiếp Vân sống trọn đời trọn kiếp, để cho hắn toàn tâm toàn ý với nàng, nhưng nàng biết rõ, bởi vì gánh vác sứ mạng, loại sự tình này chỉ là lấy giỏ trúc múc nước, là ảo ảnh trong mơ mà thôi.
- Tiểu thư, như vậy đối với ngươi quá không công bình!
Vành mắt Cưu Nghiên đỏ lên, khẽ nói:
- Ngươi bởi vì hắn công pháp cắn trả, đạo tâm hỗn loạn, tu vi mất nhiều như vậy, nếu không phải như vậy, ngươi khống chế Thiên Đạo, một Nhan Chi nho nhỏ làm sao có thể để ngươi bị thương? Vì hắn chịu nhiều đau khổ như vậy, hắn ngược lại hát hoa ngắt cỏ, dựa vào cái gì phải thừa nhận nhiều như vậy?