- Vẫn câu nói kia, không có người nào có thể vô địch, ta không được, ngươi càng không được!
Một quyền đánh nát trường thương, đánh vỡ tiên lực hộ thể của Độc Cô Tiếu, đánh đối phương như chó chết, lúc này Nhiếp Vân tiến lên, ánh mắt như điện.
- Không có khả năng, Độc Cô Tiếu ta không có khả năng thất bại, không có người nào có thể đánh bại ta.
Nằm trên mặt đấtt, trong mắt Độc Cô Tiếu mang theo âm tàn và lạnh lùng giống như dã thú bị thương, hắn gào rú điên cuồng và đứng lên lần nữa.
Một đấm của Nhiếp Vân vừa rồi quá mạnh, tuy hắn cố sức áp chế nhưng thân thể như khí cầu bị đâm rách, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài, nhất là ngực bị nắm đấm đánh trúng, xương sườn vỡ vụn, cơ bắp vặn vẹo, mắt thấy không sống nổi..
Loại tình huống này đổi lại người khác khẳng định đã sớm đánh mất sức chiến đấu, c Cô Tiếu không giống, hắn là người của Độc Cô gia tộc, là người của gia tộc vô địch, sẽ không nhận thua, vĩnh viễn cũng không thất bại!
- Hôm nay ngươi phải chết, không có người giết được ta!
Lại thét dài lần nữa, Độc Cô Tiếu tiến lên phía trước, hắn đứng thẳng và trên người hắn xuất hiện hào quang màu trắng, trên đầu sinh ra một khe hở, sâu trong làn da có khí tức cường đại hơn bạo phát ra ngoài.
- Đây là... Lập địa thành thánh?
Nhìn thấy biến hóa trên người của hắn, đồng tử Nhiếp Vân co rút.
Không nghĩ tới Độc Cô Tiếu nắm lấy tín niệm cuồng bạo của mình đột phá gông cùm Kim Tiên, đạt tới cấp bậc Thánh Tiên.
Hắn là vương giả bất bại trong Kim Tiên, lúc này đột phá thiên địa rung chuyển, cả không gian dường như không gánh nổi phụ tải như thế, vô số linh khí nương theo ánh mắt của hắn chảy vào trong người.
- Hừ, ta xem ngươi biến thành Thánh Nhân thì như thế nào, ta nói rồi, không có thắng lợi vĩnh viễn, ngươi sẽ thất bại trong tay ta.
Hai tay chấn động, nội tâm Nhiếp Vân không có sợ hãi, chỉ có chiến ý điên cuồng.
Trong nháy mắt thiên phú võ đạo sư bị kích thích.
Cho dù đối phương đột phá Thánh Tiên thì thế nào? Bại tướng dưới tay vẫn là bại tướng dưới tay, không có khả năng xoay người.
- Ha ha, Nhiếp Vân, cám ơn ngươi giúp ta đột phá, nếu không có ngươi áp bách, ta muốn đột phá Thánh Tiên cũng cần ít nhất mười năm mới được.
Hô!
Thiên uy cuồn cuộn biến mất, Độc Cô Tiếu quay đầu nhìn sang.
Đạt tới cảnh giới Thánh Tiên, lực lượng tồn tại trong tâm, muốn phóng thích thì phóng thích, muốn thu thì thu, chính thức đạt tới đỉnh phong của Linh giới.
- Có thể bức bách ta tới mức này, ngay cả ta cũng không thể không thừa nhận ngươi có chút tài năng!
Trong mắt Độc Cô Tiếu mang theo hàn ý lạnh lùng.
- Cũng nên kết thúc rồi, ta nói rồi, không có người nào có thể đánh bại ta, ngươi không được, cho dù Tiên Quân đến cũng không được!
- Yên tâm, sau khi ta giết ngươi ta sẽ nhớ kỹ đối thủ như ngươi, sẽ cho ngươi tử vong vinh dự nhất.
Ầm ầm!
Nói những lời tự tin xong, Độc Cô Tiếu ra tay.
Hắn đánh ra một trảo che kín của thiên địa, dường như cả thế giới đều nằm trong tay của hắn.
Một tay che trời!
Thủ đoạn của Thánh Nhân!
Vừa rồi tinh khí thần dung hợp với nhau hoàn mỹ mới có thể đánh ra một kích như vậy, quả thực là nước bùn so với kim cương, hoàn toàn không thể so sánh.
Bàn tay đánh tới, không khí gào thét, cột đá cực lớn chung quanh cũng bắt đầu lắc lư nhẹ nhàng, dường như hắn bị khí thế đè ép, toàn bộ bị đối phương khống chế.
Cùng là Thánh Tiên, sức chiến đấu của Độc Cô Tiếu còn mạnh hơn Nhạc Tân Vô Thường đâu chỉ gấp đôi.
Két két...
Răng rắc!
- Ta nói rồi, không có người nào vĩnh viễn thắng lợi, ta có thể đánh bại ngươi một lần, ta sẽ đánh bại ngươi lần thứ hai.
Đối mặt một chưởng cường đại như thế, Nhiếp Vân cũng không lùi bước, xương cốt toàn thân của hắn kêu vang, đôi mắt như điện.
Mặc dù đối phương thành tựu Thánh Tiên thì thế nào
chứ? Hắn từ phàm giới đi từng bước tới hiện tại, mỗi lần đột phá tấn cấp đều phải đấu với trời, đấu với người.
Độc Cô Tiếu ngươi là thiên tài, ta còn thiên tài hơn ngươi.
- Một trăm lần chiến lực!
Toàn lực thiêu đốt huyết dịch, Nhiếp Vân đi về phía trước, hắn như chiến thần phụ thể, không ai có thể chiến thắng hắn, uy nghiêm cường đại làm cho người ta không dám nhìn thẳng, chỉ cần nhìn thẳng sẽ là bất kính, sẽ phun máu tươi.
- NÀy... Này... Một người đánh chết Nhạc Tân Vô Thường, Thạch Trung Huyền, Kim Nhai vương tử, Hiên Viên Triêu Tinh, hiện tại còn đánh bại Độc Cô Tiếu... Quá ác!
- Tại sao lợi hại như thế? Chẳng lẽ đây chính là Nhiếp Vân khách khách khí khí với ta lúc trước sao?
Nhiếp Vân đại triển thần uy, hai người Tiếu Đằng, Chí Liễu ngây ngốc.
Vốn bọn họ cho rằng lần này phải chết không nghi ngờ, hiện tại có nằm mơ cũng không nghĩ tới một nhân vật nhược tiểu lúc trước không được bọn họ xem trọng, một khi bộc phát lại cường đại như thế.
- Ngươi nói... Nhiếp Vân có thể thắng không?
- Có thể, ba ba ta là người mạnh nhất thế giới, không ai có thể chiến thắng.
Tiểu Long lên tiếng, biểu hiện trên mặt không thay đổi, lại mang theo tự tin đáng sợ.
Ầm ầm!
Hai người một con rồng nói chuyện với nhau, trong quá trình đó nắm đấm của Nhiếp Vân va chạm với bàn tay của Độc Cô Tiếu.
Lực lượng cuồng bạo gấp một trăm lần như lưỡi đao sắc bén đâm thủng bầu trời, trong nháy mắt đã vạch phá bàn tay Độc Cô Tiếu và khí kình đánh thẳng vào cơ thể hắn.
- Không có khả năng... Điều đó không có khả năng...
Đồng tử Độc Cô Tiếu co rụt, hai mắt của hắn mang theo thần thái khó tin.
- Không có gì không có khả năng, có, chỉ là thắng bại, đáng tiếc ngươi đã bại!
Trên nắm đấm của hắn mang theo ám kình.
Ầm!
Đạt tới Thánh Tiên cảnh, Độc Cô Tiếu không ai bì nổi bị đánh bay, lưng của hắn nện vào cột đá phía sau, hắn dính vào trong đó không rơi xuống.
Nhiếp Vân gia tăng sức chiến đấu gấp trăm lần, lực lượng siêu việt cực hạn, mặc dù Độc Cô Tiếu đạt tới Thánh Tiên cũng không thể ngăn cản.
- Không...
Đọng trên cột đá, Độc Cô Tiếu lúc này mới chính thức biết rõ có một ít người là thiên tài chân chính không thể chiến thắng, mặc dù ngươi đột phá, nắm giữ quyền chủ động nhưng ở trong mắt của hắn biến thành buồn cười.
Toàn thân rung động, giờ mới ra dưới một quyền của đối phương thân thể của hắn đã biến thành bùn nhão, tiên lực tán loạn, khí hải sụp đổ, cho dù muốn phản kích cũng không được.
- Bại chân chính!
- Thắng bại là chuyện thường tình, không có người nào vĩnh viễn chiến thắng, cũng sẽ không có người nào luôn thất bại, ngươi một lòng nghĩ đến thành công nên tu luyện lạc lối.
Một quyền đánh hắn thành phế nhân, Nhiếp Vân biết rõ không cần thiết phải tiếp tục.