Vô Tận Đan Điền

Hồn thạch


trước sau

- Việc này...

Nhìn thấy động tác của nàng, trái tim Nhiếp Vân như bị bóp nát.

Xem ra suy đoán của hắn là đúng, phương pháp đặc thù này không khác gì thiêu đốt linh hồn.

Thiêu đốt linh hồn cũng giống tự bạo, một khi tiêu hao sạch sẽ tương đương trực tiếp hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh, còn muốn phục sinh là chuyện không có khả năng.

Tuyết Tĩnh Nhi vì tách Tu La Vương và Nhiếp Đồng ra lại làm quyết định như thế.

Ông!

Linh hồn thiêu đốt cực nhanh, dung nhan tuyệt mỹ của Tuyết Tĩnh Nhi biết thành khô kiệt trong nháy mắt, thân thể mềm mại lắc lư biến thành một tảng đá tỏa ra hào quang óng ánh.

Tảng đá kia như linh hồn ngưng kết mà thành, chỉ cần người ta nhìn một cái sẽ làm đối phương hãm sâu vào đó không tự kiềm hãm được.

- Nhanh động thủ, đây là quyết định của nàng, nếu không động thủ sẽ không kịp.

Nội tâm Nhiếp Vân vô cùng khó chịu, chợt nghe Nhan Chi lo lắng hô to một tiếng, biết rõ bây giờ không phải thời điểm do dự, lăng không một trảo nắm lấy Hồn thạch do Tuyết Tĩnh Nhi biến thành vào lòng bàn tay và xoay người lại.

Lúc này Tu La Vương mới tới trước mặt, lực lượng nghiền áp đánh thẳng về phía Nhiếp Vân.

Dường như hắn cũng không nhìn ra Hồn thạch của Tuyết Tĩnh Nhi biến hóa là vật gì, nhưng loáng thoáng biết rõ thứ này nhất định mang tới nguy hiểm cho hắn, cũng không nói nhảm, không lưu tình nghiền áp Nhiếp Vân ngay lập tức.

- Hừ!

Áp chế thương tâm trong lòng, Nhiếp Vân biết rõ bây giờ không phải là lúc nghĩ nhiều, phải chiến thắng Tu La Vương mới không phụ quyết tâm của mọi người, lúc này thân thể chấn đông, sau lưng có Phượng Hoàng chi dực xuất hiện.

- Tại địa phương này, ta muốn xem ngươi có thể trốn tới nơi nào?

Tu La Vương cười lạnh, năm ngón tay mở ra, bàn tay như đang vuốt ve dây đàn, nhìn như không có lực công kích nhưng uy lực của nó cực kỳ đáng sợ, cả thế giới thứ ba lập tức đóng băng, âm thanh răng rắc vang lên liên tiếp, thân thể Nhiếp Vân cũng cứng đờ, thậm chí hắn có cảm giác lực lượng trong thân thể đang bị giam cầm.

- Đáng giận!

Giãy dụa hai cái, nhớ tới kiếp trước, nội tâm Nhiếp Vân sốt ruột.

Tuyết Tĩnh Nhi dùng đại nghị lực thiêu đốt linh hồn biến thành Hồn thạch lần nữa, tuy có khả năng giúp đở hắn tách linh hồn Nhiếp Đồng và Tu La Vương ra nhưng hắn không có biện pháp đánh Hồn thạch vào đầu Tu La Vương.

Hiện tại Tu La Vương quá mạnh mẽ, hắn không tới gần thân thể đối phương thì làm sao có thể đánh Hồn thạch vào trong đầu của đối phương chứ?

Đây quả thực là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

- Khai mở!

Quát lớn một tiếng, Đạm Thai Lăng Nguyệt ra tay.

Giam cầm không gian bị xé rách, toàn thân nàng run rẩy, sắc mặt đỏ rực, dường như nàng thi triển bí pháp nào đó, tổn thương thật lớn.

- Nguyệt nhi!

Nhìn thấy bộ dạng nàng như thế, ánh mắt Nhiếp Vân mang theo khó chịu.

- Mặc kệ ta, ta tạm thời không có việc gì, nhanh làm theo phương pháp của Nhan Chi đi, chỉ cần đánh Hồn thạch vào trong đầu Tu La Vương thì có thể cứu Nhiếp Đồng, cả thiên địa lục đạo sẽ được cứu, ta yểm hộ ngươi, động tác của ngươi phải nhanh!

Đạm Thai Lăng Nguyệt vội vàng lo lắng truyền âm.

- Ân!

Nhiếp Vân biết rõ nàng nói là sự thật.

Tu La Vương cường đại như vậy, hiện tại chỉ có Nhiếp Đồng mới có thể áp chế hắn, chỉ có phân liệt linh hồn của hắn ra ngoài mới có cơ hội làm tất cả trả giá không biến thành uổng phí.

Bằng không những đại năng Khâu Thánh Tôn Giả, Tu Du Tẩu, Thích Già Phật tổ hùng hồn hi sing sẽ lãng phí.

- Ta thử xem!

Thở ra một hơi, Nhiếp Vân dứt bỏ tất cả cảm xúc mặt trái, nắm chặt Hồn thạch, nếu không trốn tránh thì hắn phải đối diên với Tu La Vương.

- Tu La Vương, hai ta chỉ có một người có thể sống sót, từ giờ trở đi, ta sẽ không trốn đi, cũng không lui về phía sau, ta muốn xem hươu chết
về tay ai.

Thét dài một tiếng, bàn tay Nhiếp Vân vươn về phía trước.

Mười ngón trắng noãn sạch sẽ mang theo sáng bóng, lực lượng cân đối trong cơ thể không thể dao động, khí chất của hắn bất biến, hắn không còn cảm giác đối phương không thể chiến thắng, không có sợ hãi, tâm linh của hắn đã hoàn mỹ, ngay cả Tu La Vương cũng không nghĩ tới hắn biến hóa nhanh như vậy, trên mặt không còn cười lạnh như trước mà là ngưng trọng.

Đây là ngưng trọng khi đối mặt với đối thủ chân chính.

Hắn sống vô số kỷ nguyên giới, có thể làm hắn ngưng trọng như thế chỉ sợ cũng chỉ có một, đó là kẻ có được thiên phú đặc thù đệ nhất.

Hắn lui về phía sau một bước, Tu La Vương vẫn chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, cánh tay xoay tròn, hắn đánh tới một quyền.

Quyền pháp của hắn đại khai đại hợp, mang theo xu thế nghiền áp chư thiên, cũng không theo kỹ xảo nào khác nhưng làm người ta không ngăn cản nổi, cũng không có biện pháp ngăn cản.

Đây là cối xay nghiền áp qua, quét ngang thiên quân, cho dù thế giới thứ ba cũng có thể bị đánh vỡ không gian.

- Nguyên khí đan điền, thôn phệ!

Nhiếp Vân cũng không né tránh, thân thể hắn biến thành lỗ đen, lòng bàn tay của hắn sinh ra lực lượng cắn nuốt.

Tu La Vương có thực lực nửa bước Tru Thiên Cảnh đánh ra một quyền, nếu như không tránh né thì không có khả năng ngăn cản, một khi trốn tránh sẽ không có biện pháp đưa Hồn thạch vào trong đầu Tu La Vương, hiện tại chỉ có một biện pháp này!

Tuy đần một chút nhưng có lẽ có thể phát huy hiệu quả rất tốt.

- Thôn phệ? Ngươi muốn thôn phệ lực lượng của ta, ta thật muốn xem ngươi có bao nhiêu đan điền.

Tu La Vương thấy đối phương thật không tránh né, hắn muốn giống như lúc trước thôn phệ lực lượng của mình, hắn cười lạnh, cánh tay chấn động sau đó lực lượng bạo phát ra ngoài.

Bành!

Lực lượng cuồng mãnh như thế, Nhiếp Vân căn bản không chịu nổi, toàn thân của hắn xuất hiện vết rách và sắp biến thành bụi phấn.

May mắn hắn có bất tử chi thân, một lát sau đã khôi phục lại, bằng không hắn đã chết dưới một quyền này không nghi ngờ.

Dù là như thế, kinh mạch trong cơ thể khó mà khôi phục lại trong thời gian ngắn, khí tức hỗn loạn lung lay sắp đổ.

Thực lực hai người chênh lệch to lớn, nếu như đưa Hồn thạch vào trong đầu đối phương, căn bản không dễ dàng như vậy!

- Lão đại, tiếp nhận lực lượng của chúng ta, chúng ta sẽ làm chuyện này vì ngươi.

Giọng nói của tiểu Long vang lên trong đầu của hắn, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu Long và U Minh Hoàng Vương chẳng biết lúc nào đứng sau lưng hắn, hai người tay nắm tay, dường như đã tiêu trừ tất cả hiểu lầm còn lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tu La Vương trước mặt, trong mắt mang theo bình tĩnh chưa từng có.

- Tiếp nhận lực lượng? Ngươi muốn làm gì?

Nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của bọn họ, nội tâm Nhiếp Vân xiết chặt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện