Hắn nói là lời nói thật, nếu như lúc trước không có ca ca truyền thụ cho hắn lĩnh ngộ, chỉ sợ lần này thắng thua rốt cuộc là ai còn chưa biết.
- Đệ tử hạch tâm cạnh tranh là chuyện tốt, tỷ thí...
Thấy hai hổ tranh chấp không có người bị thương, Cửu Tiên trưởng lão nhẹ nhàng thở ra, cười ha ha, bay đến không trung, đang muốn tổng kết thoáng một phát, nói vài câu, đột nhiên một bóng người bay tới, đánh gãy hắn nói.
- Cửu Tiên trưởng lão, chư vị trưởng lão, chư vị đồng môn, tất cả mọi người đã ở chỗ này, lại có Thượng Tuyền cùng Nhiếp Đồng thi đấu trước, ta muốn mượn cơ hội này khiêu chiến Nhiếp Vân, không biết vị đệ tử hạch tâm mới tới này có thể nghênh chiến không?
Một tiếng cười vang lên, Kê Huyền lơ lửng không trung, nhìn về phía Nhiếp Vân, trong mắt mang theo lãnh ý nhàn nhạt.
- Khiêu chiến Nhiếp Vân?
- Vô sỉ! Quá vô sỉ rồi!
- Hắn tuyệt đối là cố ý! Nhiếp Vân sư huynh mới đến Quy Khư Hải chưa tới nửa năm, mà hắn đã vượt qua mấy chục vạn năm, sao có thể không biết xấu hổ như vậy!
- Vốn ta còn rất thích Kê Huyền sư huynh, hiện tại cảm thấy người này thực dối trá...
- Ngươi có bản lĩnh một vạn năm sau lại khiêu chiến, hiện tại khiêu chiến tính toán bổn sự gì...
Thanh âm của Kê Huyền vang lên, nghênh đón hắn không phải hoan hô, mà là cả đám trợn mắt cùng khinh bỉ.
Bình thường luận võ, đều là sớm hạ chiến thư, nếu như đối phương không có nắm chắc, có thể lựa chọn tiếp hay không tiếp, nói ra lý do ước đấu, lẫn nhau không tổn thương hòa khí! Hiện tại Kê Huyền ở trước mặt nhiều người nói như vậy, rõ ràng là muốn bức Nhiếp Vân đáp ứng thi đấu, thậm chí đã đến tình trạng bắt buộc!
Nếu như là kẻ yếu khiêu chiến cường giả, sợ cường giả không đáp ứng thì cũng thôi, nhưng hắn chiếm cứ vị trí thứ nhất của Quy Khư Hải nhiều năm như vậy, thực lực mạnh, một ít trưởng lão cũng không sánh bằng, khiêu chiến một nhân vật mới như thế, quả thực hơi quá đáng!
Sự tình Nhiếp Vân lĩnh ngộ Hỗn Độn cổ ngữ, Quy Khư Hải đột ngột nhiều ra Liên Nguyệt Phong, tất cả mọi người biết rõ, Kê Huyền này nhất định là cảm thấy người phía trước đoạt danh tiếng của hắn, cố ý tìm cơ hội cho đối phương giáo huấn!
- Khiêu chiến ta?
Kê Huyền đột nhiên khiêu chiến, Nhiếp Vân có chút kinh ngạc, lập tức minh bạch dụng ý của đối phương, đang muốn nói chuyện, chợt nghe người dưới đài chỉ trích, không khỏi cười một tiếng.
Chẳng lẽ mình thoạt nhìn yếu như vậy, nhất định sẽ thua sao?
Thân thể tung một cái, lăng không bay lên, đi tới trước mặt Kê Huyền.
- Nhiếp Vân sư huynh, không cần đáp ứng hắn. Ngươi có thể tu luyện vạn năm sau lại khiêu chiến!
- Đúng vậy, cho dù không đáp ứng cũng không sao, chúng ta sẽ không cho rằng ngươi là người nhu nhược...
- Ngươi vừa mới tới Quy Khư Hải, cố gắng tu luyện, về sau lại đáp ứng cũng không muộn...
...
Hắn vừa bay lên, mọi người lập tức hô to, thanh âm như nước thủy triều, trên cơ bản đều muốn hắn không đáp ứng trận đấu.
Ở người khác xem ra, hắn vừa mới quy thuận Quy Khư Hải, thuộc về nhân vật mới. Cho dù nhân vật mới cường thịnh trở lại cũng đâu thể bằng đệ tử hạch tâm đệ nhất nhân? Chỉ cần nhịn xuống cơn tức này, quân tử báo thù mười năm không muộn.
- Nhiếp Vân, bọn hắn nói rất đúng. Cuộc tỷ thí này ngươi không thể tiếp!
Cửu Tiên trưởng lão lại càng hoảng sợ, vội vàng bay tới, nhìn Kê Huyền nói:
- Kê Huyền, ngươi thân là đệ tử hạch tâm đệ nhất nhân, nhất cử nhất động đại biểu cho uy nghiêm của đệ tử hạch tâm! Cho dù muốn khiêu chiến, cũng là người khác khiêu chiến ngươi... Hơn nữa mặc dù muốn khiêu chiến người khác, cũng phải sớm phát chiến thiếp, mà không phải ở chỗ này nói thẳng ra!
- Trưởng lão nói như vậy ta liền không thích, Liên Nguyệt Phong của Nhiếp Vân xếp ở trước ta, ta sao lại là đệ tử hạch tâm đệ nhất nhân? Ta thân là sư đệ, khiêu chiến
hắn cực kỳ bình thường a!
Kê Huyền bất âm bất dương nói.
- Cái này...
Cửu Tiên trưởng lão sững sờ, không biết trả lời như thế nào.
Cẩn thận nói tiếp, Liên Nguyệt Phong của Nhiếp Vân xếp hạng trước Thất Thập Nhị Phong, đương nhiên là Đại sư huynh, Kê Huyền là sư đệ. Sư đệ khiêu chiến sư huynh không tính không tuân theo quy định.
- Liên Nguyệt Phong xuất hiện ở trước Thất Thập Nhị Phong là Nhiếp Vân lĩnh ngộ Hỗn Độn cổ ngữ ban thưởng, mà không phải con người làm ra, bất kể nói thế nào, Nhiếp Vân cũng là nhân vật mới vừa tới Quy Khư Hải, ngươi đường đường là đệ tử uy tín lâu năm, ở Thất Thập Nhị Phong xếp thứ nhất thời gian dài như vậy, chẳng lẽ chút khí độ ấy cũng không có?
Một trưởng lão cười đi tới.
Đúng là Mạc Tiêu trưởng lão cùng Cửu Tiên trưởng lão quan hệ rất tốt, hắn không thuộc về thập đại trưởng lão, cũng không ngồi ở trên đài cao, vừa rồi Nhiếp Đồng, Thượng Tuyền luận võ đứng ở trong đám người xem cuộc chiến, lúc này thấy Kê Huyền vô sỉ như thế có chút nhịn không được, trực tiếp bay lên.
- Mạc Tiêu trưởng lão ý là ta không có khí độ? Quỷ hẹp hòi? Ngươi là trưởng lão, ta là đệ tử, không bằng như vậy, ta không khiêu chiến Nhiếp Vân nữa, mà khiêu chiến ngươi, ngươi có dám nghênh chiến không?
Kê Huyền nhướng mày.
- Ngươi...
Sắc mặt của Mạc Tiêu trưởng lão trầm xuống, cực kỳ khó coi.
Tuy hắn cũng là Kim Giáp Tướng, nhưng thực lực không phải hàng đầu, chỉ có thể nói trung quy trung củ, có chút bình thường, so với thập đại trưởng lão như Cửu Tiên trưởng lão còn có chênh lệch nhất định, thật muốn đấu với Kê Huyền mà nói, có thể thắng hay không còn khó nói.
- Như thế nào, không muốn chiến với ta một trận?
Ánh mắt của Kê Huyền lộ ra khinh miệt, cười ha ha:
- Ngươi không muốn chiến đấu với ta, Nhiếp Vân chưa hẳn sẽ không đáp ứng, người bị khiêu chiến còn chưa nói, hai vị trưởng lão lại tới đây nói nhiều như vậy, không khỏi có chút bao biện làm thay a!
Nói xong nhìn về phía Nhiếp Vân:
- Nhiếp Vân, Liên Nguyệt Phong của ngươi xếp thứ nhất trong hàng đệ tử hạch tâm, thân là đệ tử hạch tâm đệ nhất nhân, nên không úy kỵ sư đệ khiêu chiến a?
Những lời này trực tiếp chụp mũ cho Nhiếp Vân, buộc hắn không thể không đáp ứng.
- Kê Huyền, làm việc lưu một đường, không nên quá phận!
Cửu Tiên trưởng lão cũng nghe không nổi nữa, nhíu mày một cái.
- Ta làm việc gần đây chú ý đúng mực, không cần trưởng lão quan tâm...
Kê Huyền cười ha ha.
- Ngươi...
Cửu Tiên trưởng lão còn muốn nói gì, đột nhiên cảm thấy bả vai trầm xuống, một bàn tay rơi lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhiếp Vân cười nhìn qua, thản nhiên nói:
- Cửu Tiên trưởng lão, ngươi nhìn Kê Huyền sư đệ cực kỳ chân thành, không đáp ứng không tốt lắm đâu!
Nhiếp Vân mới mở miệng liền gọi “Kê Huyền sư đệ”, tương đương trực tiếp thừa nhận thân phận đệ tử hạch tâm thứ nhất của hắn, nghe mà sắc mặt Kê Huyền khó coi.