- Rất tốt, rất tốt! Cửu Tiên trưởng lão ngươi đã nghe được chưa? Nhiếp Vân “sư huynh” cũng nguyện ý tiếp nhận khiêu chiến, ngươi cần gì làm người xấu chứ!
Kê Huyền cười lạnh nói, thời điểm nói ra hai chữ “sư huynh”, cố ý tăng thêm âm lượng, trong mắt không che dấu sát cơ chút nào.
Hắn tự xưng sư đệ thì thôi, đối phương mới tới cư nhiên chẳng biết xấu hổ như thế, tự nhận sư huynh, thật sự là gan lớn!
- Nhiếp Vân, ngàn vạn lần không được hành động theo cảm tình, tuy Kê Huyền lĩnh ngộ 1999 Đại Đạo, nhưng thực lực chân chính, so với ta cũng không kém nhiều, toàn lực tương bác mà nói, ta cũng chưa hẳn là đối thủ...
Kê Huyền Đô nghe được, Cửu Tiên trưởng lão tự nhiên cũng nghe ra, lo lắng truyền âm.
- Không sao!
Nhiếp Vân cười khoát khoát tay, cẩn thận dò xét Kê Huyền trước mắt.
Kê Huyền này danh khí rất lớn, dung mạo như thanh niên cao gầy, hai hàng lông mày dựng thẳng, khóe miệng có chút giơ lên, ánh mắt lạnh lùng tự nhiên mang theo một cổ âm hàn.
- Kê Huyền sư đệ, nếu như không hảo hảo quản thúc tính cách của ngươi thoáng một phát, chỉ muốn ghét hiền ghen tài, chỉ sợ thành tựu của ngươi có hạn, năm nay bài vị thi đấu, ngay cả Top 3 cũng chưa hẳn có thể giữ được!
Có được thiên phú Thiên Cơ sư, chỉ từ tướng mạo, Nhiếp Vân có thể nhìn ra đối phương trời sinh tính cay nghiệt, có thù tất báo, loại tính cách này có thể nói rất mạnh, tu luyện giai đoạn trước có chỗ tốt rất lớn, nhưng đến cảnh giới cao, không có lòng dạ bình thản rộng lớn, rất khó đi xa hơn.
- Ngươi nói cái gì?
Kê Huyền thiếu chút nữa tức điên.
Hắn vốn tưởng rằng thiếu niên trước mắt tự xưng sư huynh, chỉ là sĩ diện ngu xuẩn, không nghĩ tới rõ ràng còn giáo huấn hắn, sắc mặt thoáng một phát xanh lên, nắm đấm khanh khách rung động.
Hắn chiếm vị trí thứ nhất của Thất Thập Nhị Phong mấy chục vạn năm, bình thường đều là hắn răn dạy người khác, chưa từng bị người răn dạy như vậy!
- Ta nói đều là lời vàng ý ngọc, ngươi đã xưng hô ta là sư huynh, tự nhiên là tiểu bối, ta làm sư huynh cho ngươi vài lời khuyên là rất bình thường... Ah, đúng rồi, chỉ khuyên không ngươi có khả năng không cao hứng, như vậy đi, ta ở đây còn có một kiện Hỗn Độn thần binh trung phẩm không dùng, xem như lễ gặp mặt tặng cho ngươi, trưởng bối tặng tiểu bối lễ vật cũng rất bình thường, không nên khách khí với ta!
Giống như nhìn không ra trên mặt đối phương thiêu đốt lửa giận, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, cổ tay khẽ đảo, đưa tới một thanh Hỗn Độn thần binh trung phẩm.
- Ha ha... Thú vị!
- Hỗn Độn thần binh trung phẩm đối với đệ tử nội môn mà nói, ném ra cũng không có người nhặt, đối với đệ tử hạch tâm mà nói, càng không coi vào đâu, Nhiếp Vân sư huynh cố ý lấy ra Hỗn Độn thần binh trung phẩm, như đưa cho tiểu bối, tương đương trực tiếp đánh mặt Kê Huyền a!
- Đúng vậy, lá gan của Nhiếp Vân sư huynh ghê gớm thật, nhưng đùa giỡn Kê Huyền như vậy, thật muốn chọc giận hắn, về sau sẽ phiền toái!
- Có phiền toái gì? Tu luyện giả chúng ta chú ý khoái ý ân cừu, vừa rồi ngươi cũng không phải không thấy được, Kê Huyền cố ý dùng lời nói ép buộc Nhiếp Vân sư huynh, để cho hắn nghênh chiến, hiện tại tốt rồi, tương đương lấy đá đập chân, Nhiếp Vân sư huynh tương đương ra một ngụm ác khí! Thật sảng khoái!
- Đúng vậy, ngươi xem sắc mặt của Kê Huyền, thật khó xem...
Mọi người sao nhìn không ra, Nhiếp Vân là cố ý mắng người, tất cả đều nở nụ cười.
Dù sao pháp không trách chúng, cho dù Kê Huyền ngươi càng lợi hại, nhiều người cười như vậy, ngươi cũng không xen vào được a!
- Vốn ta còn tưởng rằng Nhiếp Vân
này là người thông minh, hiện tại xem ra, quả thực là cái ngu ngốc!
Trước đám người, ánh mắt Hoa Ngọc lóe lên, trên mặt ngọc lộ ra một tia lãnh ý.
- Ah? Vì sao nói như vậy?
Thanh Mộ cười cười.
- Hắn cho rằng cố ý chọc giận Kê Huyền, có thể ở trong tỉ thí mất đi lý trí, chiếm chút tiện nghi, tuyệt đối là mười phần sai! Làm như vậy, sẽ chỉ làm Kê Huyền sát tâm càng nặng, thằng này quả thực là chui đầu vào rọ, tự mình muốn chết!
Hoa Ngọc khẽ nói.
Rất nhiều cường giả thực lực tương tự, vì có thể ở thời khắc mấu chốt đạt được thắng lợi, bình thường sẽ sử dụng các loại thủ đoạn, chọc giận đối thủ chính là một cái trong số đó, có ít người một khi tức giận, khống chế lực lượng sẽ mất đi tinh chuẩn, từ đó xảy ra vấn đề, bị thua.
Ở Hoa Ngọc xem ra, Nhiếp Vân làm như vậy, rất rõ ràng là xuất phát từ mục đích này.
- Ah?
- Ngươi cũng đã giao thủ với Kê Huyền, nên biết tâm lý tố chất của hắn cường đại, lần trước ta cố ý lộ ra sơ hở lớn như vậy, hắn cũng không động, cuối cùng bằng vào bình tĩnh phá vỡ Tố Nữ Huyền Công của ta, định lực bình tĩnh như thế, làm sao có thể bị một hai câu, một hai động tác ngây thơ chọc giận, từ đó mất đi đúng mực?
Hoa Ngọc cười lạnh, nhìn về phía Nhiếp Vân lộ ra xem thường nồng đậm, theo nàng, hiện tại Nhiếp Vân là vở hài kịch tự cho mình thông minh.
- Như thế a...
Nhớ tới Kê Huyền cơ trí, Thanh Mộ gật đầu.
Đối thủ này hoàn toàn chính xác không dễ đối phó, nếu không cũng sẽ không mấy chục vạn năm, kinh nghiệm mấy trăm lần bài vị thi đấu, một mực chiếm cứ thứ nhất, ai cũng không thay thế được.
Người nạnh như thế, rõ ràng có thể tùy thời đột phá 2000 Đại Đạo trở thành Ngân Giáp Tướng, lại nén hơn mười vạn năm, làm sao có thể bị một hai câu mà tức giận đến nổi điên?
...
Dưới đài lửa nóng chỉ thiên, trên đài tỷ thí, Kê Huyền giận quá mà cười.
- Tốt, rất tốt! Nhiếp Vân “sư huynh” cho ta đồ vật có thể nào không thu! Bất quá... ta đưa ra tỷ thí, “sư huynh” cũng không nên cự tuyệt a!
Tiếp nhận Hỗn Độn thần binh trung phẩm mà Nhiếp Vân cho, hai mắt Kê Huyền tựa hồ muốn thiêu đốt ra lửa.
Hắn nói hai câu đều mang theo hai chữ “sư huynh”, để cho Nhiếp Vân không thể không tham gia tỷ thí, một khi đáp ứng thi đấu, vừa rồi bị vũ nhục sẽ trăm ngàn lần hoàn trả!
- Tỷ thí ta xem ra thôi đi, ta sao có thể lấy lớn hiếp nhỏ, ỷ cường lăng nhược? Như vậy truyền đi không tốt lắm a...
Nhiếp Vân như an ủi vãn bối, vỗ bờ vai của Kê Huyền hai cái.
Bả vai của Kê Huyền co rụt lại, da mặt co rúm, một ngụm lão huyết xông lên, thiếu chút nữa phun ra!
Hai đấm rung động, gân xanh tóe lên, trong mắt sát cơ như thủy triều, sắp bao phủ cả người.
Bất quá, hắn dù sao cũng là người có lòng dạ, hít sâu một hơi, cấp tốc hô hấp hai cái, rốt cục triệt để áp chế lửa giận trong lòng, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: