Vô Tận Đan Điền

Thần chi di tích (2)


trước sau

- …Ngay cả rất nhiều tông môn nhỏ trong Tà Nguyệt Chí tôn vực cũng có tư cách này, mỗi một lần mở ra chí ít cũng có mấy chục vạn, thậm chí trăm vạn tài tuấn tiến vào trong đó. Mà người ra được còn chưa tới một phần trăm, thậm chí là một phần ngàn cũng chưa tới... Đây là một trong những thí luyện tàn khốc nhất của Tà Nguyệt Chí tôn vực!

Trong mắt Thượng Tuyền hiện lên vẻ mặt ngưng trọng:

- Bất quá người có thể từ trong thí luyện đi ra, thành tựu về sau đều rất là cao. Nghe nói bốn đại tông chủ trước mắt cũng từng tham gia thí luyện này.

- Ồ? Còn có loại nơi như vậy hay sao?

Hai mắt Nhiếp Vân sáng ngời.

Mặc kệ tin đồn có phải là thật hay không, có thể làm cho bốn đại tông môn huy động nhân lực như thế, nhất định sẽ không đơn giản.

- Được rồi, tính ra thời gian cũng không còn nhiều lắm. Kỳ hạn trăm vạn năm kỳ hạn đã tới, các ngươi lại cùng tới đây thì chắc hẳn cũng đã suy tính thời gian rồi. Quy Khư hải chúng ta làm theo các ngươi là được!

Trong lúc Nhiếp Vân và Thượng Tuyền truyền âm với nhau thì thanh âm của Cổ Ung tông chủ vang lên.

Mặc dù Thần chi thí luyện sẽ tiêu hao không ít đệ tử tông môn. Thế nhưng nếu như có thể đi ra được, lại còn cầm bảo vật cường giả lưu lại ra ngoài, đối với con đường phát triển về sau sẽ rất tốt.

- Cổ tông chủ đã nói như vậy, như vậy quyết định như vậy đi, bất quá... Chuyện danh ngạch, có phải chúng ta nên thương nghị lại lần nữa hay không?

Giang Hào nhíu mày, thản nhiên nói.

- Danh ngạch?

Sắc mặt Cổ Ung tông chủ trầm xuống, tới giờ hắn mới hiểu được nguyên nhân đối phương liên hợp mà đến.

Bốn đại tông môn dựa theo lệ cũ trước đây, tất cả tông môn đều chỉ có một vạn danh ngạch đệ tử thí luyện. Nghe nói là quy củ do A Dục Vương định ra, cho dù là tồn tại mạnh mẽ như Vạn Nhận Sơn cũng không có biện pháp sửa đổi.

- Đúng vậy, danh ngạch đệ tử nhiều hay ít đều có liên quan tới thực lực của tông môn, những năm này Quy Khư hải không gượng dậy nổi, nếu như lại phân phối giống như trước đây, mỗi tông môn hưởng thụ một vạn danh ngạch đệ tử. Chuyện này có chút không công bằng. Cho nên, tam tông chúng ta thương nghị qua một chút, hi vọng các ngươi có thể đưa ra sáu ngàn danh ngạch, phân cho tam tông chúng ta. Cổ Ung tông chủ, ngươi nên cân nhắc một chút!

Mặt Giang Hào không chút biểu tình nói.

- Cái gì? Nhường ra sáu ngàn danh ngạch? Các ngươi đang cướp bóc sao?

- Tổng cộng có một vạn, các ngươi muốn những sáu ngàn? Nằm mơ…

- Tuy rằng những năm gần đây Quy Khư hải chúng ta có chút suy yếu, nhưng mà cũng không phải là người mà các ngươi có thể tùy ý muốn làm gì thì làm.

...

Lời nói của Giang Hào giống như một viên đá kích thích ra vô số sóng gió. Tất cả đệ tử cũ của Quy Khư hải đều lên tiếng, trên trán nổi lên gân xanh, sắc mặt có chút khó coi.

Trực tiếp đoạt danh ngạch, lại còn dám nói quang minh chính đại như thế, quả thực là đánh mặt một cách trần trụi a.

- Muốn chúng ta nhường ra danh ngạch, tuyệt đối không thể!

Sắc mặt Cổ Ung tông chủ cũng biến đổi, hắn vung tay lên, đứng dậy, nộ khí dâng trào như là thủy triều.

- Có nhường hay không không phải ngươi nói là được, ta thấy không bằng như vậy đi. Chúng ta tới tỷ thí, quyết đấu công bình, đệ tử Quy Khư hải các ngươi mà thua, như vậy đừng trách chúng ta không khách khí...

Giang Hào nói.

- Thi đấu? So đấu thế nào?

- Rất đơn giản, để cho mấy vạn đệ tử tông môn hỗn chiến, hiển nhiên là chuyện không có khả năng. Như vậy đi, ngươi từ trong hàng đệ tử chọn ra ba người mạnh nhất, ta cũng chọn ra ba người trong hàng đệ tử,
để cho bọn chúng quyết đấu công bình. Nếu các ngươi thua, tặng cho Vạn Nhận Sơn chúng ta hai nghìn danh ngạch, thắng. Như vậy việc này coi như thôi!

Giang Hào khoát tay nói.

- Coi như thôi? Tính toán giỏi lắm. Muốn tay không bắt giặc hay sao?

Cổ Ung cười lạnh.

- Được, nếu như các ngươi thắng được Vạn Nhận Sơn chúng ta. Như vậy chúng ta sẽ cho các ngươi hai ngàn danh ngạch. Thế nào, có dám tỷ thí hay không?

Hai mắt Giang Hào lập lòe, có một đạo hàn mang bắn ra.

Xem ra vừa rồi là hắn cố ý nói như vậy, mục đích chính là muốn làm cho Cổ Ung đáp ứng thi đấu. Từ lời nói đã có thể thấy được, hắn ta đối với việc đệ tử của mình chiến thắng có lòng tin rất mạnh.

- Tuyết đấu công bình? Cho dù đệ tử của ta chiến thắng, chỉ sợ hai vị tông chủ Thạch Dương, Thiên Triệu cũng sẽ khiêu chiến a. nếu như thay phiên chiến đấu, ngươi cảm thấy Quy Khư hải chúng ta có khả năng chiến thắng hay không?

Cổ Ung khoát tay nói.

Rất rõ ràng ba đại tông môn khác đã bố trí xong thế cục này. Định để cho bọn hắn nhảy vào, vô luận là chiến thắng hay là thất bại đều sẽ phải giao ra danh ngạch.

- Sao nào? Ngươi không dám? Nếu không như vậy đi. Ba nhà chúng ta buộc cùng một chỗ, các ngươi thua, xuất ra sáu ngàn danh ngạch tặng cho ba đại tông môn chúng ta. Nếu chiến thắng, chúng ta sẽ gom góp cho các ngươi sáu ngàn danh ngạch. Đương nhiên, tỷ thí là do một trong ba nhà chúng ta tham dự, ba ván thắng hai, các ngươi có dám hay không?

Thạch Dương nói.

- Đệ tử cạnh tranh công bình, không phải Cổ tông chủ cũng không có một chút lá gan như vậy đó chứ? Nếu quả thực như thế, cho dù là đi Thần chi di tích cũng sẽ chết, như vậy không bằng không đi thì hơn!

Thanh âm của Thiên Triệu tông chủ bất âm bất dương, mang theo vẻ châm chọc

- Một trong ba nhà ra tay?

- Ba đại tông môn các ngươi bản thân đã chiếm ưu thế so với chúng ta, mỗi nhà ra một người mạnh nhất. Bọn họ đang bắt nạt Quy Khư hải chúng ta, tông chủ, ngàn vạn lần không thể đồng ý với chúng!

- Quá khi dễ người a, làm sao có thể đồng ý được chứ...

...

Nghe thấy lời nói của hai người Ứng Thiên Triệu, Thạch Dương, trong đám trưởng lão đoàn lập tức nổ tung.

Vạn Nhận Sơn, Thập Thu lĩnh, Đoạn Thiên nhai, thực lực tổng thể của ba đại tông môn còn hơn Quy Khư hải. Đồng ý tỷ thí lần này chẳng khác nào dùng lực một tông khiêu chiến ba đại tông môn, làm như vậy căn bản không có khả năng thắng được a.

- Được, quyết đấu công bằng! Nếu như ba vị muốn bằng vào thủ đoạn dùng sức mạnh, tuy rằng những năm gần đây Quy Khư hải chúng ta suy nhược, thế nhưng chúng ta cũng sẽ không sợ hãi!

Thấy hai vị tông chủ nói ra lời này, thân thể Cổ Ung đứng dậy, trong mắt mang theo vẻ ngạo nghễ.

Nhìn bộ dáng của đối phương, rõ ràng là đang bới móc a. Tuy rằng những năm gần đây Quy Khư hải thoạt nhìn không bằng tam tông khác, thế nhưng cũng không phải là quả hồng mềm mà đối phương có thể tùy ý có thể nắn bóp.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện