Vô Tận Đan Điền

Chưởng giáo thân truyền (1)


trước sau

- Cổ tông chủ đừng nóng giận. Nếu như không đồng ý thì chúng ta có thể đề nghị một quy củ càng thêm công bằng a!

Thấy thái độ của Cổ Ung kiên quyết, rất có tư thế trực tiếp quyết liệt, Giang Hào khoát tay nói.

Tuy rằng ba đại tông môn bọn hắn liên hợp, thế nhưng hiện tại lại ở trong phạm vi của Quy Khư hải, muốn liên thủ ức hiếp đối phương, cũng không phải dễ dàng như vậy.

- Quy củ gì?

- Ngươi, ta, Thập Thu lĩnh, Đoạn Thiên nhai, mỗi bên tuyển ra mười tên đệ tử, lại để cho bọn chúng tiến vào Bách Nhân đảo tiến hành đấu võ, mỗi người đều được cho một ngọc bài đặc chế, đại biểu cho hai trăm danh ngạch. ở trong Bách Nhân đảo không cho phép đánh chết lẫn nhau, chỉ có thể cướp đoạt. Lấy ba ngày làm kỳ hạn, sau ba ngày, dựa theo số lượng ngọc bài mà đệ tử tất cả tông đạt được, phân phối danh ngạch, như vậy cũng công bằng a!

Giang Hào khoát tay nói.

- Cái này...

Cổ Ung do dự một chút, gật gật đầu, nói.

- Cũng coi như công bình!

Dựa theo loại quy định này cũng coi như là công bình, muốn có được bao nhiêu danh ngạch, toàn bộ đều phải dựa vào thủ đoạn của từng đệ tử.

Đương nhiên, biểu hiện bề ngoài thoạt nhìn không có vấn đề gì, thế nhưng người ba đại tông môn nhất định đã sớm cùng một đường. Một khi đệ tử Quy Khư hải đi vào đấu võ, kết quả nhất định sẽ không khả quan là bao.

- Sao nào? Không phải ngay cả loại đấu võ công bằng như vậy Cổ Ung tông chủ cũng không dám đó chứ?

Trong thanh âm của Giang Hào mang theo vẻ cười nhạo.

- Đồng ý với hắn!

Trong lúc đang do dự thì bên tai Cổ Ung đột nhiên vang lên một tiếng truyền âm, nghe thấy thanh âm này lông mi hắn khẽ nhíu lại.

- Nghiêu Nguyên Trưởng lão...

Người nói chuyện chính là người đứng đầu đứng đầu thập đại trưởng lão, Nghiêu Nguyên Trưởng lão.

- Không đồng ý đối với sĩ khí của Quy Khư hải sẽ ảnh hưởng rất lớn. Khi tiến vào Thần chi di tích, sĩ khí rất là quan trọng. Làm chuyện gì cũng bó tay bó chân, cho dù có giữ lại được danh ngạch. Đệ tử có thể sống sót có nhiều hơn nữa thì cũng sẽ không có thành tựu quá cao! Nhất định bọn hắn đã đoán ra được điểm này, cảm thấy ngươi sẽ không đồng ý, cho nên lúc này mới cố ý cao giọng, lớn lối ở trước mặt rất nhiều đệ tử, mục đích là vì muốn dập tắt lòng tin của đệ tử Quy Khư hải!

Nghiêu Nguyên trưởng lão nói.

- Được!

Cổ Ung gật đầu.

Nghiêu Nguyên Trưởng lão nói rất đúng, mặc dù Thần chi di tích có đại kỳ ngộ, thế nhưng cũng là nơi có nguy hiểm rất lớn. Nếu như làm bất cứ chuyện gì cũng bị bó tay bó chân, như vậy về sau sao có thể có được thành tựu lớn được cơ chứ?

Loại người này nếu như tiến vào Thần chi di tích, chỉ sợ cũng sẽ chết non. Cho dù có may mắn còn sống trở về, cũng sẽ bởi vì vấn đề khí độ mà thành tựu có hạn.

Bất quá, đây cũng không phải là điểm quan trọng nhất, quan trọng nhất là Giang Hào cố ý dùng các loại phương pháp làm nhục Quy Khư hải ở trước mặt rất nhiều đệ tử. Nếu như không dám nghênh chiến, cam nguyện chịu thiệt trong tay đối phương. Như vậy tự nhiên đệ tử Quy Khư hải sẽ cảm thấy mình kém một bậc, thành tựu về sau không cần phải nói.

Đám người Giang Hào vừa mới tới đã làm ra uy thế lớn như vậy, rất rõ ràng là một dương mưu. Đồng ý thì chịu thiệt, không đồng ý thì càng chịu thiệt lớn hơn! Cho nên cho dù biết rõ đối phương cố ý, thế nhưng lại không có biện pháp phản kháng nào khác.

Cũng không thể thực sự lao vào chém giết a!

Tuy rằng nơi này là địa bàn của Quy Khư hải, thế nhưng đối phương là ba đại tông môn liên thủ. Nhất
là còn có ba đại tông chủ tới gần cấp bậc Chúa Tể, nếu như thực sự động thủ. Các đệ tử ở Thiên Chiến Phong ít nhất cũng phải chết mất chín phần.

- Được, ta đáp ứng! Bất quá, bằng vào thực lực của những đệ tử này, Bách Nhân đảo bình thường nhất định không thể tạo trở ngại với bọn chúng. Ta thấy không bằng không cần để cho bọn hắn tới Bách Nhân đào, mà là đi tới Hỗn Loạn sơn trong Quy Khư hải! Như vậy sẽ càng thêm công bằng một chút, ba vị tông chủ thấy thế nào?

Nghĩ thông tất cả, Cổ Ung cười nhạt một tiếng rồi nói.

- Lợi hại!

Rất nhiều người đều không nghĩ ra mấu chốt, thế nhưng Nhiếp Vân lĩnh ngộ Tam Thiên Đại Đạo, tâm tư trong suốt, đã sớm nghĩ ra mục đích lần này của đám người Giang Hào. Vì vậy lúc này nghe thấy Cổ Ung nói ra lời này, hắn nhịn không được mà hai mắt sáng ngời.

Lời này của đối phương chẳng những chặn dương mưu của đối thủ, mà còn đem bóng da đá lại về phía người đối phương.

Tuy rằng trong khoảng thời gian này hắn một mực tu luyện, thế nhưng đối với Quy Khư hải cũng không phải là hoàn toàn không biết gì hết. Hỗn Loạn sơn là một chỗ cực kỳ đặc thù trong Quy Khư hải, giống như con đường trở về Quy Khư hải vậy, khắp nơi đều tràn ngập nguy hiểm, là chỗ đệ tử hạch tâm thường xuyên đi tôi luyện tâm trí, thí luyện.

Đệ tử hạch tâm Quy Khư hải bởi vì thường đi tới đó cho nên đối với một ít nguy hiểm trong đó đều biết rất rõ ràng. Thế nhưng đối phương nhất định lại không biết. Như vậy cho dù phương diện thực lực khác biệt, thế nhưng cũng tương đương dùng địa lợi để bù đắp chỗ thiếu sót của bản thân.

Đối phương đưa ra khảo hạch như vậy, hắn lại đưa ra ý kiến này, nếu như đối phương không đáp ứng, chẳng khác nào tự đánh vào mặt mình. Mang tâm tư muốn đả kích chúng nhân Quy Khư hải, thế nhưng không cẩn thận còn làm cho bản thân mất mặt.

Quả nhiên, đám người Giang Hào nghe hắn nói như thế, sắc mặt đồng thời trở nên tái nhợt, không còn vẻ hưng phấn như vừa rồi.

- Sao nào? Mới vừa rồi ba vị tông chủ còn nói khí phách như vậy, không phải nói vậy là lấy Quy Khư hải chúng ta ra làm trò tiêu khiển đó chứ?

Sắc mặt Cổ Ung trầm xuống.

- Ha ha, tiêu khiển? Nếu như Cổ tông chủ không sợ hãi, vậy thì Hỗn Loạn sơn!

Giang Hào nói.

- Vậy thì được, chúng ta chọn người đi!

Thấy hắn đồng ý, Cổ Ung cũng không nói nhảm mà quay đầu nhìn về phía rất nhiều đệ tử trên Thiên Chiến phong, hai mắt khẽ động, nhìn kỹ tất cả.

Sưu sưu sưu sưu!

Nương theo ánh mắt của hắn, trong đám người lập tức có vài bóng người bay ra.

Nhìn về phía mấy người nhìn lại, không ngờ ngay cả một người Nhiếp Vân cũng không nhận ra, bọn hắn không phải bất luận một ai thuộc Hạch tâm thất thập nhị phong.

Bất quá, thực lực của những người này, tuy rằng biểu hiện ra ngoài của đám người này thoạt nhìn không có vượt qua hai nghìn đại đạo. Thế nhưng cảm giác mang đến cho hắn còn không yếu hơn so với Kê Huyền lúc trước, thậm chí còn mạnh hơn vài phần.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện