- Phùng Tránh để lại nhiều ngọc bài như vậy cũng là vì suy nghĩ cho tông môn. Ta làm tông chủ sao có thể cô phụ ý tốt của đệ tử cơ chứ? Những ngọc bài này ta nhận!
Tay của Cổ Ung chộp một cái, thu mười ba khối ngọc bài trên không trung vào trong lòng bàn tay, lại ngẩng đầu nhìn về phía đám người Giang Hào.
- Hiện tại ta đã có ngọc bài, các ngươi cũng nên giao danh ngạch ra rồi chứ? Ha ha…
- Hừ...
Đám người Giang Hào cực kỳ khó chịu giống như ăn phải thứ rất là buồn nôn vậy.
Đám người bọn họ vừa mới nói không có ngọc bài thì đừng nghĩ tới danh ngạch. Đối phương lại lập tức lấy ra nhiều ngọc bài như vậy, chẳng khác nào trần trụi đánh vào mặt bọn hắn.
- Được, tốt. Ta nói cho ngươi biết, đi vào nhiều người, có đôi khi cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, không cẩn thận còn sẽ tạo thành tổn thất lớn hơn nữa!
Giang Hào cũng là người cầm được thì cũng buông được. Sắc mặt hắn dữ tợn rống lên một tiếng.
Sắc mặt đám người Thạch Dương, Ứng Thiên Triệu tuy rằng xấu xí, thế nhưng bọn hắn cũng biết việc ngày hôm nay nếu như tiếp tục nháo xuống dưới, như vậy bọn hắn sẽ chỉ càng thêm mất mặt. Vì vậy lúc này cả đám cũng không ở có nói nhiều, đều tự đem danh ngạch nhường ra.
- Nếu như đã xác định danh ngạch, như vậy hiện tại chúng ta lên đường đi. Có lẽ những tông môn khác và những tán tu kia có lẽ đã sớm tới nơi rồi!
Phân phối danh ngạch xong, Giang Hào nói.
- Được. Đi thôi!
Cổ Ung biết nếu như tiếp tục giằng co chỉ có làm cho thời gian chậm trễ. Cho nên lúc này hắn gật đầu, bàn tay đánh ra một cái, một cái thuyền lớn xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Cùng loại với thuyền của tam đại tông môn trước đó, uy mãnh cao lớn, mang theo khí tức từ thượng cổ lưu truyền xuống, mênh mông vô cùng, phong cách cổ xưa.
- Những đệ tử có danh ngạch trước đó đi ra, tất cả đều lên thuyền cho ta!
Một tiếng rống to vang lên, trên Thiên Chiến phong có vô số thân ảnh bắn thẳng về phía thuyền lớn.
Dám người Nhiếp Vân ở trong Hỗn Loạn sơn hai ngày, trong khoảng thời gian này Cổ Ung đã lựa chọn xong đệ tử đi tớiThần chi di tích. Lúc này nghe được mệnh lệnh của hắn, từng người bay lên, giống như châu chấu, che khuất bầu trời.
- Ngươi đi theo ta...
Trong lúc Nhiếp Vân đang định đi theo sau lưng mọi người tiến vào trong thuyền, thì bên tai vang lên thanh âm của Cổ Ung. Nghe hắn nói vậy, chỉ thấy Cổ Ung đang đứng ở đầu thuyền, hai tay chắp ở sau lưng, mang theo một cỗ khí độ phách tuyệt thiên hạ.
Thân thể Nhiếp Vân khẽ động, đi tới trước mặt hắn rồi đáp xuống.
Cổ Ung tiện tay bố trí ra một cấm chế cách âm rồi nói.
- Nói một chút chuyện ở trong Hỗn Loạn sơn đi. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Hắn biết chuyện trước đó nhất định có liên quan tới vị thiếu niên trước mắt này. Trong mắt hắn mang theo vẻ tán thưởng nồng đậm, không có một chút ý tứ trách cứ nào.
- Là như vậy...
Nhiếp Vân lập tức đem chuyện xảy ra trong Hỗn Loạn sơn nói ra một lần, chỉ là không nói ra chuyện Thiên Tâm Đằng mà thôi.
Tuy rằng hắn biết vị tông chủ này làm người cũng không tệ, thế nhưng Thiên Tâm Đằng thực sự quá đặc thù. Một khi nói ra khó bảo đảm đối phương sẽ không động tâm. Cho nên mọi chuyện cũng nên cẩn thận mới thỏa đáng.
- Thì ra là thế...
Nghe xong hắn giải thích, hai hàng lông mày của Cổ Ung nhíu chặt lại.
- Tuy rằng chuyện này đám người Giang Hào không biết rõ ràng lắm. Thế nhưng nhất định đã bắt đầu hoài nghi. Bọn chúng vì ngại thân phận cho nên không có khả năng ỷ lớn hiếp nhỏ ra tay với ngươi. Chỉ là một khi tiến vào Thần chi di tích, tất nhiên sẽ nói
với đệ tử bên trong đối phó với ngươi. Hay là chuyến đi Thần chi di tích lần này ngươi đừng tham gia. Tiếp tục đợi ở Quy Khư Hải tu luyện đi. Ta tin tưởng bằng vào tiềm lực của ngươi, cho dù không cần đi Thần chi di tích thì cũng sẽ trong trăm vạn năm lột xác, có được thực lực tự mình độc bá một phương!
- Ở lại Quy Khư Hải? Không được, ta vẫn muốn đi Thần chi di tích đi!
-
Nhiếp Vân lắc đầu nói.
Tuy rằng không biết Thần chi di tích này là nơi nào. Thế nhưng nhất định có trợ giúp rất lớn với tu luyện giả. Hiện tại hắn đang cần đề thăng thực lực lên, có loại cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua được chứ?
- Ài, ta biết không khuyên được ngươi. Bất quá, thanh niên các ngươi cũng nên có loại khí thế loại không chút sợ hãi này. Nếu như ngươi vẫn có ý đi vào Thần chi di tích, ngươi hãy cầm lấy thứ này. Vào lúc nguy hiểm, chỉ cần bóp nát nó, chí ít có thể giữ được tính mạng!
Dường như Cổ Ung cũng đã sớm biết hắn sẽ chọn như vậy cho nên cũng không tức giận. Ngược lại hắn còn nở nụ cười, cổ tay khẽ lật, một khối ngọc bài xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn.
- Chúa Tể phù ấn? Thứ này quá quý trọng, ta không thể nhận...
Thấy thứ hắn lấy ra, Nhiếp Vân vội vã xua tay nói.
Không ngờ đối phương lại lấy ra Chúa Tể phù ấn.
Thứ này chỉ có cường giả Chúa Tể mới có thể luyện chế ra, mỗi một khối đều trân quý vô cùng, cho dù là tông môn như Quy Khư Hải, sợ rằng cũng sẽ không có lưu trữ quá nhiều, trực tiếp lấy ra một khỏa, quả thực có chút quý trọng.
- Nếu như không phải có ngươi, ngày hôm nay Quy Khư Hải chúng ta sẽ phải chịu nhục. Đây là thứ ngươi nên có được. Hơn nữa, tuy rằng Chúa Tể phù ấn rất thưa thớt, thế nhưng Quy Khư Hải chúng ta truyền thừa nhiều năm, còn có một ít. Cầm đi, nếu như thực sự gặp phải nguy hiểm, như vậy cũng có thể dùng thứ này cứu những đệ tử khác!
Cổ Ung đưa Chúa Tể phù ấn qua, mang theo ý tứ không cho hắn từ trôi. Trong lời nói còn có vẻ tự tin và hào sảng.
- Được, đa tạ tông chủ!
Hắn biết nếu như tiếp tục từ chối nhất định sẽ khiến cho song phương nói chuyện, cho nên Nhiếp Vân nở nụ cười, tiếp lấy ngọc bài.
- Ta lên làm tông chủ Quy Khư Hải, không dưới ức vạn năm, đã gặp thiên tài vô số kể. Vốn ta tưởng rằng ngươi chỉ là thiên tài trăm vạn năm khó gặp, hiện tại xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi. Cho dù Quy Khư Hải truyền thừa nhiều năm như vậy cũng không có gặp nhiều người như ngươi a!
Thấy Nhiếp Vân cầm Chúa Tể phù ấn trong tay mà cũng không có hưng phấn vì có được bảo vật. Vẻ mặt cũng không có biến hóa quá lớn. Cổ Ung không khỏi tán thán một câu.
Nếu như đổi thành người khác, tiếp nhận bảo vật quan trọng như vậy, tất nhiên sẽ kích động mừng rỡ. Thế nhưng đối phương không có chút ba động tâm tình nào, định lực cực mạnh. Cho dù là hắn đều cảm thấy khó mà tin được.