Đương nhiên, nếu như để cho hắn biết thiếu niên trước mắt sở dĩ không có tâm tình ba động quá lớn là bởi vì trong tay có nhiều Chúa Tể phù ấn hơn thì chỉ sợ hắn cũng sẽ không nghĩ như vậy.
- Thanh Hàn Dương Kiếm này là ta lợi dụng thủ đoạn luyện hóa chín chín tám mươi một ngôi sao luyện chế mà thành. Ta còn dung nhập một hỗn độn thế giới vào trong đó. Cho dù chỉ là Hỗn Độn thần binh đỉnh phong, thế nhưng uy lực lại không thể khinh thường. Hôm nay ta tặng nó cho ngươi, ta mong ngươi có thể phát dương quang đại nó!
Bàn tay Cổ Ung khẽ động, một kiện trường kiếm mang theo hàn khí bức người xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn, tiếng xé gió vang vọng. Cho dù không có sử dụng, thế nhưng không gian chung quanh cũng tự vặn vẹo.
- Chuyện này... Tông chủ đưa bảo kiếm cho ta, người bảo ta nên làm thế nào bây giờ?
Nhiếp Vân nhíu mà nói.
Tuy rằng còn chưa luyện hóa thanh kiếm này, thế nhưng hắn cũng nhìn ra cấp bậc của nó cũng không kém hơn Tri Thu kiếm chút nào. Binh khí như vậy đối phương chắp tay đưa tới, ân tình này thực sự quá lớn.
- Ta sao? Yên tâm đi, ta không cần kiếm, người trong Tà Nguyệt Chí tôn vực có thể đả thương ta cũng không có bao nhiêu!
Cổ Ung tông chủ nói một tiếng, mang theo khí tức ngạo nghễ.
- Vậy ta đây sẽ nhận!
Thấy khí độ của hắn giống như lưỡi dao sắc bén có thể phá vỡ trời cao, Nhiếp Vân không khỏi tán tán. Vị tông chủ trước mắt này xem ra cũng không phải là người cổ hủ, càng không phải là người nhát gan, hào khí ngập trời, khí thế bất phàm.
- Ừm, Như vậy mới không sai biệt lắm!
Thấy hắn tiếp nhận trường kiếm, Cổ Ung tông chủ hài lòng gật đầu, bàn tay vung lên, lại nói.
- Đến đây, để ta giới thiệu cho ngươi một người, cũng là thiên tài giống như ngươi, hắn mới là người mạnh nhất trong hàng đệ tử của ta, Phùng Tránh so sánh với hắn căn bản không tính là cái gì!
- Hắn gọi là Cổ Tiêu!
Cổ Ung cười chỉ về phía trước, Nhiếp Vân lập tức nhìn thấy có một người từ trong buồng nhỏ trên tàu đi ra ngoài.
Nhìn dung mạo người này ước chừng ba mươi tuổi, hai mắt đen nhánh có thần, sâu thẳm giống như hồ nớc, khác với Phùng Tránh ngang ngược, mang theo vẻ bình tĩnh ổn trọng.
- Tại hạ Cổ Tiêu, thời gian nhập môn tương đối sớm, như vậy ta sẽ gọi ngươi một tiếng Nhiếp Vân sư đệ!
Đi tới trước mặt hai người, Cổ Tiêu cười nói.
- Cổ Tiêu sư huynh!
Nhiếp Vân hành lễ.
- Sư phụ bình thường hay nhắc tới ngươi, nói ngươi là một người trí dũng song toàn, là nhân kiệt! Sau khi tiến vào Thần Chi di tích, sư huynh đệ chúng ta cần phải chiếu cố lẫn nhau.
Thái độ của Cổ Tiêu thành khẩn, không có chút làm ra vẻ nào. Hàn huyên một hồi Nhiếp Vân đã biết hắn là một người khiêm tốn. Sở dĩ không có nổi danh như Phùng Tránh chính là bởi vì người này có tính cách không tranh với người. Mà trên thực tế, thực lực của hắn không chênh lệch là bao với đám người Cừu Thiên, ước chừng Hai nghìn bảy trăm sáu mươi đầu đại đạo.
- Ta cũng mong sư huynh chiếu cố nhiều hơn a.
Đối với người như thế Nhiếp Vân cũng bảo trì khiêm tốn, đem tư thái của mình hạ thấp.
- Được rồi, nếu như hai người các ngươi ở chung không tệ, Cổ Tiêu, mang Nhiếp Vân và những người khác đi làm quen một chút đi!
Thấy hai người ở chung không tồi, Cổ Ung cười ha hả rồi nói một tiếng.
- Vâng!
Cổ Tiêu gật đầu, bước lên trước một bước đi đến buồng nhỏ trên tàu.
- Chiếc Tịnh Nguyệt Cổ Thuyền này là sư phụ dùng đại thủ đoạn luyện chế ra. Bên trong dung hợp một thế giới, chúng ta đi qua đi!
Cổ Tiêu vừa đi vừa giới thiệu, Nhiếp Vân theo ở phía sau. Vừa tiến vào hắn đã cảm thấy cảnh vật trước mắt nhoáng lên, lập tức đã thấy toàn bộ
thiên địa biến hóa, thoáng cái đã tiến vào trong một thế giới khác.
Thế giới này còn hơn nhỏ hơn Tà Nguyệt Chí tôn vực, có vẻ bé nhỏ không đáng kể. Thế nhưng so với Thiên Địa Lục Đạo mà nói, lại lớn hơn một vòng. Có được pháp tắc độc lập của mình, xem ra cũng là một thế giới hỗn độn sơ khai bị Cổ Ung thu lấy rồi mang đi luyện chế vào trong cái buồng nhỏ trên tàu.
Vô số đệ tử ở trong cái thế giới này, yên tĩnh ngồi tu luyện, cũng không có người nào gây ra tiếng động xôn xao. Số lượng người bên trong rất nhiều, giống núi sông vậy. Rất là rậm rạp, liếc mắt không nhìn thấy tận cùng.
- Cũng chỉ có luyện hóa loại thế giới này mới có thể một tức đem toàn bộ tuấn kiệt của một tông môn thu lại một chỗ a.
Nhiếp Vân cảm thán.
Loại cổ thuyền cấp bậc như Tịnh Nguyệt Cổ Thuyền này hắn cũng có một cái. Chỉ là bên trong không dung hợp tiểu thế giới. Mang mười mấy người thì không sao, thế nhưng hơn trăm người, khi đó không có khả năng nhích nổi.. Muốn mang vào hơn vạn người, tuyệt đối là chuyện không có khả năng.
Mà loại cổ thuyền luyện hóa tiểu thế giới này, đừng nói hơn một vạn người, cho dù có hơn ức, hơn mười ức người tiến vào cũng dư xài, cũng không có chút chật chội nào.
- Đại nhân vật đều thích luyện hóa tiểu thế giới hay sao?
Nhìn thoáng qua, Nhiếp Vân nhìn về phía Cổ Tiêu trước mắt.
Bên trong Tịnh Nguyệt Cổ Thuyền này dung hợp tiểu thế giới, bên trong Hàn Dương kiếm mà Cổ Ung vừa cho hắn cũng ẩn chứa tiểu thế giới. Lẽ nào những đại nhân vật này rất thích đem tiểu thế giới luyện hóa làm của riêng hay sao?
- Tiểu thế giới hỗn độn sở khai có pháp tắc và lực lượng không gian đặc biệt của mình, luyện hóa dung nhập vào trong binh khí, có thể khiến cho uy lực của binh khí đại tăng, quả thực có rất nhiều đại nhân vật thích du lịch hỗn độn tìm kiếm nó. Chỉ bất quá những tiểu thế giới này số lượng nương theo không ngừng hủy diệt càng ngày càng ít...
Cổ Tiêu nói.
- Luyện hóa tiểu thế giới, Như vậy sinh linh bên trong thì sao?
Nhiếp Vân nhíu mày.
Hắn thấy, bất luận sinh mệnh gì cũng có tự do và dũng khí của mình. Tùy tiện luyện hóa tiểu thế giới như vậy, như vậy sinh linh ẩn chứa trong đó làm sao bây giờ?
- Bọn họ đều là sinh mệnh thấp hơn, chết thì chết, cũng không có gì...
Cổ Tiêu lắc đầu.
- Đương nhiên cũng có một chút người thực lực không yếu, sẽ được mang vào Tà Nguyệt Chí tôn vực, tự sinh tự diệt. Bất quá, bởi vì không thể nào thích ứng với pháp tắc không gian nơi này cho nên đại bộ phận đều chết hết, có rất ít người có thể sống sót được!
- Thì ra là thế!
Nhiếp Vân thở dài.
Tu luyện giới tràn ngập sát lục lõa lồ. Yếu sẽ bị giết, đây là sự thực không có biện pháp xoay chuyển, không có bất kỳ biện pháp nào, cho dù là hắn cũng không có cách nào thay đổi.