- Trình tự nói không sai nhưng Tô Lâm không có nói thật, thạch đồ này mang theo khí tức địa vực nặng nề, chỉ sợ uy lực còn không kém gì Kiền HUyết Long Ấn của Kiền Huyết vương triều.
- Loại bảo bối này, ta cũng không muốn cho người khác đi đầu một bước!
Hồ Tuyền cũng biết uy lực của thạch đồ, hắn cười lạnh và không quan tâm Trương Khải kêu gào, hắn đi vào khu vực hào quang và biến mất.
- Không kém gì Kiền Huyết Long Ấn? Kiền Huyết Long Ấn chính là nửa bước chúa tể thần binh, ta không thể buông tha.
Mặc Nghiêu theo sát phía sau tiến vào trong hào quang.
- Đáng giận, chúng ta cũng đi!
Mấy người còn lại biết rõ thứ này lợi hại cho nên nội tâm động đậy, đã không thể nhịn được, tất cả đều đi vào thạch đồ và biến mất tại chỗ.
- Thạch đồ...
Thấy mọi người biến mất, Nhiếp Vân bước ra khỏi nơi ẩn thân, ngẩng đầu nhìn hướng trước mắt cực lớn thạch đồ.
Không biết thạch đồ do thứ gì cấu thành nhưng mang theo địa vực trầm trọng, còn chưa tới trước mặt đã làm người ta rung động tâm thần.
- Thứ này quá mạnh mẽ, nếu như có thể luyện hóa, thực lực tất nhiên tăng nhiều!
Nhìn đồ vật trước mặt, Nhiếp Vân động tâm tư.
Trước kia Tửu Tiên Hồ Lô không có tác dụng lớn với hắn thạch đồ trước mặt tuyệt đối là thứ đáng sợ hơn cả Phù Hư Đam Sơn, nếu như có thể luyện hóa thì sức chiến đấu sẽ gia tăng không ít.
- Cùng đi xem!
Vừa có suy nghĩ này, Nhiếp Vân cũng không che dấu, thân thể hắn têến nhanh vào phạm vi thạch đồ bao phủ.
- Hô!
Hắn bêến mất ngay sau đó.
Hắn vừa mở to mắt nhìn, hắn nhìn thấy diện tích lãnh thổ cực lớn.
Xem ra thạch đồ này không khác gì pháp bảo không gian, đã hoàn toàn áp súc một thế giới vào trong thạch đồ.
Hắn xuất hiện tại vị trí khác với người khác, nhìn chung quanh và phát hiện đây là sơn mạch, gió lạnh gào thét thê lương, cát vàng đầy trời, cũng không nhìn thấy cái gì.
Thánh sơn không có thực vật, khắp nơi đều trụi lủi, cũng không có sinh cơ.
Một người tiến lên phía trước, chung quanh hoang vắng như sa mạc, không có cái gì, cũng không có vật tham chiếu, không biết phía trước có cái gì.
Ô ô ô ô!
Lúc hắn muốn tiến lên phía trước, đột nhiên không trung xuất hiện tiếng gào rú, lúc này có quái thú hung mãnh bay tới.
- Huyền Giáp thú? Tại sao ở nơi đây có nhiều thứ này như thế?
Nhìn thấy bộ dạng quái thú, Nhiếp Vân cau mày, sắc mặt biến hóa, Huyền Giáp thú có lân phiến bao phủ như áo giáp, phòng ngự rất mạnh, mỗi con có thực lực hai ngàn tám trăm đại đạo, đáng sợ đến cực điểm, hiện tại xuất hiện nhiều thế này, có hơn mười vạn con, đây quả thật là chuyện khó tin tới cực điểm.
Thực lực thần thú càng mạnh, số lượng càng không có khả năng nhiều, giống như Huyền Thiền Vương, Cực Thiên Vương, một thế giới có thể có vài con đã không kém, đây là quy tắc thế giới, nếu không có nhiều thần thú mạnh như vậy, sinh linh khác sống thế nào?
Giống như số lượng của lão hổ phải ít hơn sơn dương nhiều, sinh vật đứng trên đỉnh thực vật càng cao, số lượng tương ứng càng ít.
Huyền Giáp thú này có thực lực không kém gì Huyền Thiền Vương, dựa theo tình huống bình thường, một thế giới tối đa sẽ không vượt qua mười con, hiện tại xuất hiện vài chục vạn con, nếu thả ra toàn bộ, cho sợ Quy Khư Hải sẽ bị chúng hủy diệt.
Hắn xem ra đây là chuyện không có khả năng, hoàn toàn vi phạm quy tắc thế giới.
Rống!
Hắn cũng không có thời gian suy nghĩ, phần đông Huyền Giáp thú đã tới trước mặt, sau khi nhìn thấy hắn liền xông lên cắn xé.
Hừ!
Phượng Hoàng chi dực mở ra và hình thành bình chướng, Thiên Tâm Đằng lập tức lan tràn sang các hướng chung quanh sau đó tấn công Huyền Giáp thú từ bốn phương tám hướng.
PHỐC!
PHỐC!
PHỐC!
Âm thanh đâm vào thịt vang lên liên tiếp, tất cả Huyền Giáp thú nổ tung trên không trung, chúng không ngừng rơi xuống đất.
Phù Hư Đam Sơn xuất hiện trong lòng bàn tay và hóa thành thần sơn cực kỳ to lớn, phá không nện thẳng về phía trước.
Ầm ầm!
Lúc
này không khí nổ tung, ngọn núi nhanh chóng nện thẳng vào đám quái thú, chừng mấy ngàn đầu Huyền Giáp thú bị nện chết tại chỗ, biến thành thịt nát văng tung tóe.
- Thôn phệ!
Đánh chết nhiều Huyền Giáp thú như thế,Thiên Tâm Đằng phân ra mấy ngàn dây leo tiến tới bãi thịt nát.
Đối với Thiên Tâm Đằng mà nói, không sợ năng lượng nhiều, những Huyền Giáp thú này có thực lực hai ngàn tám trăm đại đạo, nếu như có thể thôn phệ toàn bộ tuyệt đối có thể giúp nó tiến thêm một bước.
Cô cô cô cô!
- Ân?
Thiên Tâm Đằng cắm vào trong rất nhiều thi thể, dốc sức liều mạng thôn phệ nhưng Nhiếp Vân lại cau mày.
Nhiều thi thể như thế, Thiên Tâm Đằng lại không thể thôn phệ năng lượng.
- Là ảo cảnh?
Thiên Tâm Đằng được xưng không gì không nuốt, chỉ cần có năng lượng, không có khả năng không cách nào thôn phệ, trừ phi chỉ có một tình huống, đó là ảo cảnh.
Xem ra mình bị trúng ảo cảnh.
Hô!
Đoán được có thể là ảo cảnh, Nhiếp Vân thở ra một hơi, thu hồi Phù Hư Đam Sơn và Thiên Tâm Đằng, thân thể của hắn đối mặt với Huyền Giáp thú mà không tránh né.
Hô!
Một đầu Huyền Giáp thú gào thét xông thẳng về phía hắn, nếu như không tránh né, nếu đối phương không phải ảo cảnh mà là chân thật, mặc dù là hắn cũng bị trọng thương.
Tâm tính Nhiếp Vân trầm ổn, mắt tĩnh như nước.
Ầm ầm ầm...
Thân thẻ Huyền Giáp thú xuyên qua người hắn, cũng không có bất cứ không khỏe gì.
Ầm ầm!
Nương theo Huyền Giáp thú xông tới vô dụng, lúc này bầu trời khôi phục sáng sủa, Huyền Giáp thú đầy trời vừa rồi trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, dường như nó chưa từng xuất hiện trên không trung.
Ảo cảnh chỉ cần bị nhìn thấu sẽ tiêu tán.
- Hô!
- Nguy hiểm thật!
Thở ra một hơi, ánh mắt Nhiếp Vân ngưng trọng.
Ảo cảnh này có thể che đậy thiên nhãn của hắn, đủ thấy đáng sợ!
- Có thể xuất hiện ảo cảnh, nói rõ thạch đồ này có được hạch tâm, tìm được hạch tâm mới có thể luyện hóa nó.
Nội tâm Nhiếp Vân suy nghĩ, hắn mở thiên nhãn ra nhìn chung quanh.
Ô!
Sau khi nhận châẩn một hướng, đang định đi về phía trước, đột nhiên một đạo kiếm quang bắn tới, hàn ý chém thẳng vào hậu tâm của hắn.
- Cái gì?
Cảm nhận được sau lưng có sát khí lăng lệ ác liệt và kiếm quang hung mãnh đánh tới.
Phượng Hoàng chi dực mở ra, hắn nhanh chóng lao về phía trước.
Hắn trốn nhanh, kiếm quang nhanh hơn giống như giòi bọ trong xương, hắn không thể đào thoát.
- Nhiếp Vân, chết đi!
Lúc này sau lưng có tiếng quát lớn vang lên.
- Phục Giang vương tử?
Đôi mắt Nhiếp Vân trầm xuống.
Giọng nói này vô cùng quen thuộc, chính là Phục Giang vương tử đã đào tẩu.
Không biết gia hỏa này ẩn nấp sau lưng khi nào, hiện tại ra tay đánh lén làm Nhiếp Vân sợ tới mức hồn phi phách tán.