Nếu như nói trong đám người vừa rồi hắn kiêng kị nhất là ai, tất nhiên là vị vương tử này, hắn không có thực lực cao nhất nhưng bảo vật và thủ đoạn vô cùng vô tận, trước khi có Huyền Thiền Vương, Cực Thiên Vương nhìn chằm chằm, hai bên chiếu ứng lẫn nhau nhưng đối phương trực tiếp đào tẩu, hiện tại chỉ còn một mình hắn, chiến đấu, ai sống ai chết còn chưa biết.
- Muốn giết ta, không dễ dàng như vậy!
Vận chuyển Phượng Hoàng chi dực tới cực hạn, đột nhiên trên bầu trời có ngọn núi lớn đánh,.
Ngọn núi xuất hiện lập tức ngăn cản kiếm quang của đối phương ra ngoài, Nhiếp Vân thở ra một hơi, hắn nhìn về phía sau, quả nhiên đánh lén là Phục Giang vương tử, hai mắt hắn lúc này mang theo sát cơ như sôi, trong tay cầm một thanh trường kiếm quỷ dị làm lòng người sợ hãi không thôi.
- Có thể tránh thoát một chiêu, chẳng lẽ ngươi có thể thoát được chiêu thứ hai, hôm nay ngươi phải chết trong tay của ta.
Phục Giang vương tử cười lạnh một tiếng, kiếm quang vung vẩy sau đó hàn tinh bắn đầy trời, kiếm ý hung mãnh như bao phủ thiên địa, bao phủ tất cả huyệt vị và phương hướng đào tẩu của Nhiếp Vân, cũng không có thiếu hụt chút nào.
Chiêu kiếm pháp này như bút tích của thần, mặc dù Nhiếp Vân là kiếm đạo sư, võ đạo sư cũng không nhìn ra sơ hở, hắn không cách nào trốn tránh.
Ông!
Thời điểm kiếm chiêu đáng sợ đánh tới trước mặt, đột nhiên không gian sau lưng xuất hiện một tiếng nổ vang, lúc này có lực lượng cường đại ập tới.
Chiêu này còn đáng sợ hơn công kích của Phục Giang vương tử vừa rồi quá nhiều, tuy mắt thường không nhìn thấy nhưng tinh thần hoàn toàn có cảm nhận rõ không gian sau lưng bị giam cầm, vô số lực lượng phù văn hàng lâm, ngay sau đó văn tự như hỗn độn, như ngôi sao đánh thẳng vào Nhiếp Vân.
- Mặc Nghiêu!
Nội tâm Nhiếp Vân trầm xuống.
Không nghĩ tới hai người này lại liên thủ đây, hơn nữa phối hợp vô cùng xảo diệu, không sai chút nào.
- Không thể tránh được!
Nhìn thấy hai người công kích gần như hoàn mỹ, cugnx không có lỗ thủng và thiếu hụt nào, Nhiếp Vân sợ hãi không nhỏ.
Trong nháy mắt hắn suy tính trăm ngàn đường lui, kết quả vô dụng, hai người phối hợp hoàn mỹ không có tỳ viết, trừ phi thực lực lượng rất mạnh cho nên hắn không thể tránh thoát.
- Ân? Không đúng!
Phục Giang vương tử cũng không biết tên của ta, hắn vừa đi ra đã kêu lên quá rõ ràng.
Nội tâm Nhiếp Vân đang sốt ruột, thời điểm cảm thấy không thể làm gì, thân thể hắn chấn động và đột nhiên hắn hiểu ra.
Dựa theo đạo lý tên của hắn ngay cả Phục Giang vương tử cũng không biết, vì sao đối phương biết tên của mình, nói rõ cái gì?
Ảo cảnh!
Khẳng định vẫn là ảo cảnh!
- Liều!
Cắn răng một cái, hắn cũng dừng động tác trốn tránh, nếu như không phải ảo cảnh, lần này bị hai người công kích chắc chắn phải chết, nhưng nếu là ảo cảnh nó sẽ tán loạn, mặc dù hắn không tin tưởng nhưng cũng đánh cược một lần!
Oanh!
Công kích của hai người đồng thời đánh vào thân thể Nhiếp Vân nhưng như gió nhẹ thổi qua, chỉ chạm vào là biến mất.
- Hô!
Nhiếp Vân thở ra một hơi này và phát hiện sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Ảo cảnh này quá thật, mặc dù hắn là huyễn cảnh sư, thiên nhãn sư cũng không nhìn ra mánh khóe, nếu như không phải thời khắc mấu chốt nhớ tới Phục Giang vương tử không biết thân phận của hắn, tuyệt không dám đứng tại chỗ chờ chiêu thức của đối phương đánh lên người.
Không ngừng thở hổn hển, nội tâm Nhiếp Vân vẫn còn sợ hãi.
Tuy thời gian tiến vào trong thạch đồ không bao lâu nhưng lại kinh tâm động phách làm người ta muốn nổi điên, nếu không phải tố chất tâm lý của hắn cường đại, căn bản không có khả năng thành công.
- Nhiếp Vân, đừng có gấp, có ta ở đây!
Điều tức một lúc, hắn đang suy nghĩ làm cách nào tìm được vị trí hạch tâm, từ đó luyện hóa thạch đồ, bên tai hắn nghe được giọng nói như chuông bạc ngân vang, toàn thân cứng đờ, Nhiếp Vân vội vàng xoay người nhìn sang nơi khác, tại đó có
một thiếu nữ áo trắng đi tới.
Thân ảnh nàng xuất hiện giống như hào quang của cả thế giới, dung nhan tuyệt mỹ của nàng còn mang theo đôi mắt chứa chan tình cảm, thân thể Nhiếp Vân run rẩy không tự kiềm chế được
- Nguyệt Nhi...
Nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, trái tim Nhiếp Vân mềm nhũn.
- Nhiếp Vân, những năm qua... Ngươi chịu khổ!
Nói nhỏ một câu, trong lời nói của Đạm Thai Lăng mang theo ôn nhu nồng đậm giống nhau ba vạn năm trước.
Vèo!
Nhiếp Vân xuất kiếm, thu kiếm!
- Ngươi...
Sắc mặt Đạm Thai Lăng Nguyệt khó coi bụm cổ họng, thân thể mềm mại dần dần ngã xuống.
- Nguyệt Nhi là một đạo phòng tuyến cuối cùng trong nội tâm của ta, ảo cảnh xuất hiện ai cũng được nhưng tuyệt đối không phải là nàng.
Sau khi đánh chết “Đạm Thai Lăng Nguyệt” trước mặt, Nhiếp Vân thở ra một hơi.
Biết rõ người trước mắt là giả nhưng trong quá trình xuất kiếm vẫn làm trái tim hắn đau đớn.
Ảo cảnh quá chân thật, thật tới mức hắn không tự kiềm chế được nữa, thậm chí sinh ra cảm giác muốn ôm lấy Đạm Thai Lăng Nguyệt và không thoát ra nữa, cho dù như vậy hắn vẫn quyết tâm dứt bỏ.
Đây không phải Đạm Thai Lăng Nguyệt thật, không phải người hắn yêu, chỉ là tưởng tượng trong đầu của hắn mà thôi.
Ầm ầm!
Đạm Thai Lăng Nguyệt vừa chết, thời không lập tức vặn vẹo, dãy núi trước mặt biến mất, ánh mắt Nhiếp Vân lóe sáng, hắn xuất hiện trước thạch đồ lần nữa, dường như hắn chỉ mới vừa tiến vào nơi đây mà thôi.
- Thì ra thạch đồ đang khảo hạch, ảo cảnh chân thật như vậy, ta lần đầu tiên gặp được.
Nhiếp Vân thở ra một hơi, hắn không quan tâm những chuyện vừa rồi, hắn nhìn sang lỗ thủng hình vuông trên thạch đồ.
Thạch đồ yên tĩnh bất động, nó mang theo cảm giác đại địa nặng nề và bao la, nó sinh ra uy áp làm người ta sợ hãi.
Nhiếp Vân biết rõ trải qua ba lần ảo cảnh khảo hạch, hắn tương đương có được tư cách luyện hóa thạch đồ, khoáng cách hắn có thể luyện hóa còn kém quá xa, đành phải cẩn thận quan sát, sợ bỏ sót cái gì.
Đám người Tô Lâm tiến vào trong ảo cảnh sớm hơn hắn, có lẽ cũng sắp ra, muốn luyện hóa thạch đồ phải nhanh hơn mới được, một khi đối phương đi ra, cho dù hắn muốn luyện hóa cũng không có cơ hội.
Dù sao đối phương nhiều người như thế, cho dù thực lực hắn mạnh hơn nữa cũng không thể làm gì.
- Mỗi một kiện bảo vật đều có hạch tâm của mình, chỉ cần luyện hóa hạch tâm chẳng khác nào luyện hóa toàn bộ bảo vật, thạch đồ này tuy to lớn nhưng vẫn tuân theo đạo lý như vậy.
Thiên nhãn dò xét thạch đồ trước mặt, nội tâm Nhiếp Vân có phán đoán.
Tuy thạch đồ trước mắt không phải quá lớn nhưng trong đó ẩn chứa không gian to lớn, nếu như không thể nhanh chóng tìm ra vị trí hạch tâm giấu kín, muốn luyện hóa là chuyện không có khả năng.