- Nếu như tông chủ rời khỏi tông môn, Vạn Nhận Sơn, Thập Thu Lĩnh têến tới đánh lén thì làm sao bây giờ?
Nhiếp Vân sững sờ.
Hắn không nghĩ tới tông chủ lại có ý định đi tam giới chiến trường.
- Bọn chúng sẽ không đánh lén, bởi vì tông chủ ba tông môn cũng nhận được lệnh bài của Kiền Huyết vương triều, phải đi tam giới chiến trường!
Cổ Ung cười cười, còn tưởng rằng Nhiếp Vân sợ hãi lo lắng, an ủi một câu:
- Yên tâm đi, tam giới chiến trường tuy nguy hiểm nhưng chỉ cần không đi tranh đoạt Hỗn Độn Vương Phù Lệnh, chỉ tu hành đại đạo sẽ không nguy hiểm gì.
- Vận khí tốt còn có thể đạt được chỗ tốt không tưởng.
- Hỗn Độn Vương Phù Lệnh?
- Ah, trước kia có nói cường giả phong vương lưu lại nhiệm vụ, nếu như có thể tìm được phù lệnh này, hơn nữa đọc hiểu nội dung phía trên chẳng khác nào tiếp nhận nhiệm vụ, trong thời gian nhất định Hỗn Độn Vương Phù Lệnh sẽ là pháp bảo cường đại bảo hộ ngươi an toàn, mặc dù cường giả chúa tể muốn phá vỡ cũng cần thủ đoạn cường đại mới được.
- Đúng rồi, còn một điều chuyện cần nói sớm một chút, tam giới chiến trường là chiến đấu quy mô lớn nhất trong tam, khả năng cường giả chúa tể cũng sẽ xuất hiện!
Cổ Ung nói.
- Cường giả chúa tể xuất hiện? Chúa tể thần binh không phải do cường giả chúa tể luyện chế sao? Bọn họ không cần...
Nhiếp Vân kỳ quái.
Tam giới chiến trường hấp dẫn người ta nhất chính là chúa tể thần binh, loại binh khí này do cường giả chúa tể luyệnchế, tới tham gia làm gì?
- Tam giới chiến trường phi thường nguy hiểm, nhưng đối với cường giả chúa tể mà nói không có bất kỳ uy hiếp gì, trừ cường giả phong vương ra tay, nếu không ta chưa từng nghe nói có ai đánh chết cường giả chúa tể.
- Chúa tể đồng cấp đều lĩnh ngộ ba ngàn đại đạo, thực lực không kém nhau bao nhiêu, không ai làm gì được ai.
- Sở dĩ bọn họ tới không phải vì chúa tể thần binh, mà là vì cường giả phong vương đồng ý!
- Nếu như có thể đạt được cường giả cấp bậc này hứa hẹn còn tốt hơn bảo vật rất nhiều.
Cổ Ung cười nói.
- Ân!
Nhiếp Vân gật đầu.
Tuy cường giả chúa tể đứng trên đỉnh phong Tà Nguyệt Chí Tôn Vực nhưng kém cường giả phong vương quá xa, có thể đạt được cường giả phong vương đồng ý tự nhiên cầu còn không được.
- Còn thời gian ba tháng tam giới chiến trường mới mở ra, ta muốn mang ngươi đi nơi thần bí trong Quy Khư Hải tu luyện, như vậy có thể giúp ngươi tu luyện nhanh hơn, có hứng thú hay không?
Cổ Ung tông chủ nói rõ chuyện tam giới chiến trường, vẻ mặt vui vẻ nhìn qua.
- Tông chủ muốn nói quy khư tổ địa?
Cổ Tiêu ở bên cạnh nghe nói như thế hưng phấn thiếu chút nữa nhảy lên, quay đầu nhìn thấy Nhiếp Vân không hiểu cho nên giải thích một câu.
- Quy khư tổ địa là thánh địa tu luyện lợi hại nhất Quy Khư Hải, có mạnh hơn nơi tu luyện hạch tâm phong cả trăm lần, các đệ tử Quy Khư Hải dùng tiến vào trong đó tu luyện làm mục tiêu cuối cùng, Nhiếp Vân sư huynh, chúc mừng, chúc mừng!
- Quy khư tổ địa đã mấy chục vạn năm chưa mở ra cho đệ tử đi vào...
Nói đến đây Cổ Tiêu vô cùng hâm mộ.
- Ha ha!
Tâấy Cổ Tiêu giải thích với mình, Cổ Ung tông chủ gật gật đầu, trong mắt mang theo vui vẻ.
- Tiến vào quy khư tổ địa tu luyện? Tông chủ, ta vừa vặn có việc tìm ngươi thương nghị!
Do dự thoáng một chút, Nhiếp Vân mở miệng nói.
- Chuyện gì?
Cổ Ung tông chủ thấy thần thái của hắn ngưng trọng thì cười nói.
- Ta có chút việc riêng cần phải xử lý, có lẽ không thể đi quy khư tổ địa và tam giới chiến trường, cho nên...
Nhiếp Vân nói.
Chuyện của đệ đệ quan trọng hơn, liên lụy cũng càng phức tạp, cái gì quy khư tổ địa, tam giới chiến trường cứ bỏ qua
đi, hấp dẫn nhiều người nhiều hơn nữa cũng không làm hắn sinh ra hứng thú.
- Ngươi có chuyện gì? Có cần hỗ trợ hay không? Nếu như có thể cứ nói với ta một tiếng, Cổ Tiêu ta tuyệt không cau mày!
Cổ Tiêu không nghĩ tới hắn lại cự tuyệt, lộ ra vẻ tiếc hận, lúc này trong lời nói mang theo quả quyết.
- Đa tạ, chỉ là một ít chuyện riêng, cũng không nguy hiểm, không cần hỗ trợ!
Thấy anh mắt Cổ Tiêu mang theo thành tâm giúp đỡ,, không có chút ý tứ làm bộ, Nhiếp Vân cảm động.
Tuy hắn tiếp xúc đệ nhất nhân trẻ tuổi của Quy Khư Hải không lâu nhưng biết hắn là người quang minh lỗi lạc.
Chuyện của đệ đệ quá mức nguy hiểm quỷ dị, thứ nhất không thể lộ tin tức, thứ hai thực lực Cổ Tiêu quá yếu, mặc dù mang theo cũng không có tác dụng quá lớn.
- Có chuyện gì cứ việc nói, Quy Khư Hải là hậu thuẫn kiên cố của ngươi.
Thấy Cổ Tiêu như thế,, Cổ Ung cũng mãn ý gật gật đầu, nhìn về phía Nhiếp Vân và cười nói.
- Da tạ tông chủ, ta không cần!
Nhiếp Vân cự tuyệt lần nữa.
- Vậy cũng tốt, ngươi đi xử lý chuyện của mình đi, nếu có thể xử lý trong ba tháng, có thể trực tiếp đi tam giới chiến trường tìm ta!
Cổ Ung tông chủ gật gật đầu.
- Tốt!
Nên nói đã nói xong, Quy Khư Hải cũng không có chuyện lớn, Nhiếp Vân biết rõ lưu lại cũng không có gì ý nghĩa, lúc này cười cười, vừa chắp tay:
- Cáo từ!
- Đi thôi!
Thấy hắn phải đi, Cổ Ung tông chủ khoát khoát tay.
Vèo!
Đã có quyết định cho nên Nhiếp Vân không nhiều lời, thân thể hóa thành hào quang bay thẳng về phương xa, chỉ chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
- Haizzz, anh hùng xuất thiếu niên, quả là thế, nếu như Nhiếp Vân không vẫn lạc, về sau nhất định trở thành bá chủ một phương.
Nhìn hướng Nhiếp Vân rời đi, Cổ Ung tông chủ cảm thán.
- Nhiếp Vân sư huynh tiến bộ nhanh, ta cũng không hoài nghi tương lai của hắn.
Nhớ tới chuyện trong thần chi di tích, Cổ Tiêu cảm thán một tiếng:
- Chỉ đáng tiếc, nếu như hắn có thể lại đi quy khư tổ địa tu luyện một thời gian ngắn, thực lực tất nhiên có thể tiến thêm một bước, cũng không sao cả, chờ hắn xử lý xong việc tư cũng có thể trở về...
- Ha ha!
Nghe nói như thế Cổ Ung cười lắc đầu:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng hắn làm chuyện riêng đơn giản như thế sao?
- Hắn không nói rất đơn giản? Không phải không có quá nhiều nguy hiểm sao?
Cổ Tiêu sững sờ.
- Hắn nói không có nguy hiểm sẽ không nguy hiểm?
Cổ Ung khoát tay, ánh mắt nhìn phương xa.
- Nếu như ta đoán không sai, chuyện riêng hắn muốn làm không đơn giản, còn đặc biệt nguy hiểm!
- Mặc dù thực lực như hắn không cẩn thận cũng thân tử đạo tiêu.
- Này... Này... Vì sao hắn không nói? Nhiều một người là nhiều một phần lực lượng...
Cổ Tiêu một hồi sốt ruột.