Vô Tận Đan Điền

Thành Lưu Ly


trước sau

- Hắn không nói là sợ chúng ta lo lăgs, muốn một mình đối mặt, đây mới là nam tử hán nên làm.

Cổ Ung chậm rãi lên tiếng, hắn đứng ở âầu thuyền, trong mắt mang theo tán dương không che giấu.

Lưu quang lập loè, Phá Thần Chu xuyên qua không gian bay thẳng về phía trước.

- Còn bao xa thì tới Kiền Huyết hoàng thành?

Đứng trên bong thuyền, Nhiếp Vân nhìn về sang Phục Giang vương tử đứng sau lưng.

Sau khi rời khỏi đám người Cổ Ung, hắn thả Phá Thần Chu ra và nhanh chóng tiến lên phía trước, lúc này đã phi hành bảy ngày bảy đêm.

Trải qua phi hành, Nhiếp Vân mới biết được Tà Nguyệt Chí Tôn Vực rộng lớn cỡ nào, vòng tròn đại đạo bộc phát, tốc độ nhanh hơn trước gấp trăm lần, mỗi giây có thể xuyên qua mấy trăm dặm, phi hành liên tục bảy ngày bảy đêm vẫn chưa tới Kiền Huyết hoàng thành, đổi lại trước kia tuyệt đối khó mà tin tưởng.

- Phía trước là thành Lưu Ly, là thành khẩu cuối cùng tiến vào hoagnf thành, chỉ cần qua thành này sẽ đi tới hoàng thành.

Phục Giang vương tử nhìn về phía trước và cười nói.

- Tốt!

Nhìn theo ngón tay hắn chỉ, một thành thị nguy nga xuất hiện trước mặt, náo nhiệt phồn vinh, dòng người như thoi đưa, những thành thị hắn từng nhìn thấy không thể so sánh.

- Vào mỗi đêm, tại đây đều có vô số lưu ly tôn xuất hiện, sinh ra hỏa diễm bảy màu chiếu sáng nửa bầu trời, đêm khuya không ngủ, chính bởi vì như thế thành này gọi là Lưu Ly Diễm Hỏa thành.

- Là thành thị phồn hoa nhất sau Kiền Huyết hoàng thành.

Phục Giang vương tử giới thiệu.

- Quả nhiên phồn hoa, hôm nay chúng ta ở lại nơi này một đêm, ngày mai lại đi!

Cúi đầu nhìn thấy vô số phòng ốc, cảnh tượng phồn hoa không bóng tối, Nhiếp Vân suy nghĩ sau đó làm ra quyết định, Phá Thần Chu lập tức bay qua thành Lưu Ly.

Hô!

Bằng vào thủ đoạn của Nhiếp Vân đã xuất hiện trong ngã tư đường phồn hoa, cũng không làm ai chú ý tới.

- Nơi này nơi nào dễ nghe ngóng tin tức nhất?

Hai người một trước một sau đi trên đường một hồi, hắn nhìn Phục Giang vương tử và hỏi.

Sở dĩ hắn không trực tiếp đi Kiền Huyết hoàng thành mà là dừng lại nơi đây chính là muốn ngóng tình hình hoàng thành gần đây.

Kiền Huyết Đại Đế hạ lệnh điều tra di tích, tất nhiên là phát hiện cái gì, vạn nhất lúc này Kiền Huyết hoàng triều như thùng sắt, tùy tiện đi vào sẽ có nguy hiểm không nhỏ.

Tuy lực chiến đấu của hắn hiện tại là nửa bước chúa tể, lại có chúa tể thần binh nhưng cẩn thận mới tốt, có thể sử dụng phương pháp đơn giản đạt được Kiền Huyết Long Ấn, tuyệt đối sẽ không dùng biện pháp phức tạp.

Ai có thể bảo chứng Kiền Huyết hoàng thất không có phương pháp liên hệ với A Dục Vương?

Lại nói Kiền Huyết hoàng thất nghe nói còn có một lão tổ cấp bậc chúa tể, vạn nhất không có chuẩn bị phía sau, lão ỏổ chúa tể ra tay sẽ vô cùng phiền toái.

- Dễ dàng nghe ngóng tin tức nhất tự nhiên là đi phủ thành chủ!

Phục Giang vương tử trả lời.

Nhiếp Vân nói:

- Nếu muốn nghe ngóng tin tức không lộ ra ánh sáng thì sao?

- Không thể lộ ra ngoài ánh sáng thì đi Lưu Ly Tháp, nghe nói chỉ cần có thể đi tới đỉnh Lưu Ly Tháp, người Tháp Lâm sẽ hoàn thành tâm nguyện của người thông qua khảo hạch của bọn họ, hơn nữa sẽ không nói với bất cứ kẻ nào.

Phục Giang vương tử nói.

- Ah? Còn có loại địa phương này? Mà Tháp Lâm là tổ chức gì, chẳng lẻ không bị Kiền Huyết vương triều các ngươi quản chế?

Nhiếp Vân kinh ngạc.

Nghe khẩu khí của hắn thì Lưu Ly Tháp hẳn không phải chính thức, khoảng cách Kiền Huyết hoàng thành gần như vậy, tại sao hoàng thất để cơ cấu này hoạt động?

- Lưu Ly Tháp giống như bốn đại tông môn, tông môn truyền thừa từ thượng cổ tới nay, chỉ có sức ảnh hưởng trong thành Lưu Ly, hơn nữa không có dã tâm quá lớn cho nên hoàng thành cho phép bọn họ tồn tại!

Phục Giang vương tử giải thích.

- Thì ra là thế, đi, đi Lưu Ly Tháp nhìn xem, trước đó phải cải biến
dung mạo của ngươi một chút, thân phận vương tử của ngươi quá mẫn cảm.

Nhiếp Vân cười một tiếng, một đạo ngụy trang chi khí tiến vào trong người Phục Giang và biến hóa hình dạng của hắn, mà chính hắn cũng không cải biến dung mạo.

Hiện tại hắn không có danh tiếng gì trong Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, ngụy trang hay không ngụy trang đều không sao cả.

Lưu Ly Tháp nằm ở trung tâm của thành Lưu Ly, tháp lâm đứng sừng sững, trên từng ngọn tháp có đèn lưu ly chiếu rọi tứ phương, cả cảnh đêm sáng như ban ngày.

Còn chưa tới trước mặt đã nhìn thấy vô số người đang leo tháp, náo nhiệt như trẩy hội, hơn nữa những người này đại đa số đều là thanh niên nam nữ, bọn họ ăn mặc quần áo hoa lệ, cảnh tượng xinh đẹp lung linh dưới ánh đèn lưu ly.

- Những kẻ này đều trèo lên tháp?

Nhiếp Vân sửng sốt.

Thấy thế nào không quá giống ah?

- Ah, ta quên bẩm báo chủ nhân, hôm nay vừa lúc Tháp Lâm mở Ngân Nguyệt trao đổi đại hội, hàng năm vào lúc này thanh niên nam nữ sẽ mộ danh tới đây, tìm kiếm đối tượng ngưỡng mộ trong lòng, một khi tìm được nữ tử có thể dùng khăn tay biểu lộ ý nghĩ yêu thương, nam tử cũng có thể đưa bội kiếm cho đối phương tỏ vẻ đồng ý, Ngân Nguyệt trao đổi đại hội này thật sự là Nguyệt lão đại hội, trước kia ta chỉ nghe qua, hiện tại mới gặp được.

Phục Giang vương tử xem một hồi liền bừng tỉnh đại ngộ, dường như hắn cũng quên chuyện này thật.

- Nguyệt lão đại hội? Thú vị!

Nhiếp Vân mỉm cười.

Theo trọng sinh đến bây giờ hắn vẫn chiến đấu và tu luyện, những nơi hắn đi qua không có thịnh cảnh như thế này, hiện tại đột nhiên nhìn thấy làm cho hắn cảm thấy mới lạ.

Cảnh tượng trước mắt náo nhiệt, Nhiếp Vân dạo chơi đi vào tháp lâm.

Lưu ly đăng hiếu sáng mặt đất như ban ngày, trong tháp lâm có vô số tuấn nam mỹ nhân đang leo lên cao, ánh mắt sáng ngời nhìn bốn phía.

Nhiếp Vân không có tâm tình ngắm mỹ nữ, hắn đang nhìn chằm chằm vào Lưu Ly Tháp.

Không biết những tháp cao này dùng vật liệu gì tạo thành, không mất mỹ quan, phía trên có không ít phù văn giống trang sức, mang theo cảm xúc khác lạ.

Những phù văn này không có đại đạo chi lực gì, chỉ là trang trí bình thường, người ta nhìn lâu sẽ vui vẻ thoải mái, càng ngày càng cao hưng.

Đi trên đường nhỏ vào tháp lâm, tùy thời đều có thể nhìn thấy một ít thanh niên nam nữ rúc vào nhau, ngọt ngào mật mật, ao ước chết nhiều người.

- Nếu Nguyệt nhi ở đây chắc chắn sẽ phi thường ưa thích.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đột nhiên trong đầu nhớ tới Đạm Thai Lăng Nguyệt, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ.

tuy Đạm Thai Lăng Nguyệt không thích thích nói chuyện nhưng lại là người trung trinh, cảm tính của nàng dành cho mình vững như bàn thạch, nếu nàng không biến thành Thiên Đạo, chắc chắn đi cùng mình tới nơi này sẽ phi thường cao hứng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện