- Thế nào? Ngươi không giết được ta, ta cũng không giết được ngươi, ngươi muốn thế nào chứ?
Kiền Huyết lão tổ cười lạnh.
- Không muốn thế nào cả, ta chỉ muốn giữ ngươi lại mà thôi!
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
- Đây là ngươi tự mình tìm chết! Như vậy cũng đừng có trách ta!
Kiền Huyết lão tổ nhíu mày, da mặt co quắp một phen, đột nhiên hắn xoay đầu lại, nhìn về phía Ma Thiên lão tổ và Phù Hư Chúa Tể ở bên cạnh rồi nói.
- Hai vị, hôm nay chém giết người này, Kiền Huyết ta nhận nhân tình của các ngươi! Sau này có thể vô điều kiện đáp ứng với các ngươi một chuyện!
- Ha ha, sao ngươi lại nói như vậy chứ? Hôm nay không cần ngươi nói như vậy thì người này chúng ta nhất định cũng phải giết!
- Cho dù hắn là Chúa Tể thì thế nào chứ? Ta không tin ba người chúng ta liên thủ mà không thể đem chém giết được hắn!
Phù Hư Chúa Tể, Ma Thiên lão tổ đồng thời cười ha hả một tiếng, từ trên cổ thuyền bay xuống, đáp xuống bốn phía, vây Nhiếp Vân vào giữa.
- Đây là ân oán cá nhân của ta và Kiền Huyết, hy vọng hai vị không nên nhúng tay vào.
Thấy bọn họ vây quanh mình, Nhiếp Vân cũng không thèm để ý mà chỉ lẳng lặng nhìn đối phương.
- Ha ha, ân oán cá nhân? Bây giờ nói thật là dễ nghe a. Lần trước ta đã từng đuổi giết qua ngươi, nếu như hôm nay để mặc cho ngươi làm nhục Kiền Huyết, ta sợ sau này ta cũng sẽ rơi vào tình cảnh giống như hắn!
Phù Hư Chúa Tể cười lạnh.
Ba người bọn họ lần trước đuổi giết Nhiếp Vân, khi đó thực lực của đối phương không đủ cũng thôi đi. Mà lúc này thực lực người này đã đạt tới Chúa Tể, nhất định sẽ báo thù bọn họ. Không bằng đồng loạt ra tay, chấm dứt hậu hoạn là tốt nhất.
- Phù Hư nói không sai, mặc dù chúng ta là Chúa Tể, thế nhưng cũng không thể để lại hậu hoạn cho mình. Muốn trách thì trách ngươi quá ngông cuồng! Cho dù ba người chúng ta liên thủ không giết được ngươi thì cũng có thể khiến cho ngươi thua thiệt, ép ngươi lập được hỗn độn thệ ngôn, sau này không tìm chúng ta gây phiền toái nữa.
Ma Thiên lão tổ nói.
Chúa Tể giữ đại đạo viên mãn, muốn đánh chết lẫn nhau vô cùng khó khăn. Nhưng mà ba vị Chúa Tể liên thủ bức bách Nhiếp Vân lập được thệ ngôn thì lại đơn giản!
Chỉ cần Nhiếp Vân lập thệ ngôn không tìm bọn họ gây phiền toái, sống chung hòa bình, như vậy tất cả vấn đề cũng sẽ được giải quyết.
- Ta lặp lại lần nữa, tốt nhất các ngươi không cần lo những chuyện này, nếu không, ta sợ các ngươi sẽ phải hối hận!
Nhiếp Vân nhíu mày nói.
Đối với hai người kia, hắn không có một chút ý tốt nào. Hai người này, ban đầu cũng từng xuất thủ qua với hắn. Mà bây giờ song phương đều là cường giả cấp bậc Chúa Tể, lại còn không buông tha hắn. Chuyện này đã chạm đến giới hạn cuối cùng của hắn!
- Ha ha, thật nực cười. Thế nào, ý của ngươi là muốn một người giết chết ba người chúng ta?
- Nếu như ngươi có bản lãnh này, tuyệt đối ngươi sẽ là người đứng đầu trong cấp bậc Chúa Tể, ngươi muốn cho ta làm gì thì ta sẽ làm cái đó!
Phù Hư Chúa Tể, Ma Thiên lão tổ cười ha ha, trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt.
Thân là Chúa Tể đối với năng lực của Chúa Tể bọn hắn biết rất rõ, thực lực mọi người cũng không sai biệt lắm. Ba người chúng ta đấu với một mình ngươi, ngươi lại còn có khẩu khí lớn như vậy, quả thực là không biết trời cao đất rộng!
- Ngươi đã không muốn đi, như vậy chúng ta thử một chút!
Thấy hai người kia quyết tâm muốn liên thủ cùng với Kiền Huyết lão tổ, sắc mặt Nhiếp Vân trầm thấp vô cùng. Hắn hít sâu một hơi, đang muốn thi triển ra tuyệt chiêu Nhất Khí Hóa Tam Thanh thì đã nghe được trong thiên địa vang vọng tiếng nổ. Tức thì có một bóng người nhanh chóng bay tới.
- Ha ha, hóa ra ngươi không có chết, uổng công làm
cho ta lo lắng thời gian dài như vậy!
Khí lưu trên không trung cuồn cuộn, có một người đứng ở phía trên hồ lô rượu đang bay tới.
Tiêu Diêu Tiên!
Động tĩnh chiến đấu cực lớn vừa rồi đã quấy rầy hắn, làm cho hắn vội vàng chạy tới. Vừa mới tới đây đã phát hiện ra, thiếu niên ban đầu cho hắn rượu chẳng biết từ lúc nào đã trở thành cường giả cấp bậc Chúa Tể, thực lực so với những người khác cũng không kém hơn chút nào!
- Tiêu Diêu Tiên!
Thấy hắn tới, Nhiếp Vân khẽ gật đầu một cái.
Tiêu Diêu Tiên này đối với hắn bất quá cũng chỉ bèo nước gặp nhau. Cũng uống qua hai lần rượu mà thôi, thế nhưng đối phương lại một mực chiếu cố hắn như vậy. Thậm chí không tiếc trở mặt với đám người Kiền Huyết lão tổ, phần ân tình này không thể nói là không lớn!
Dù sao ban đầu khi thực lực của hắn còn không có đạt tới cấp bậc Chúa Tể, đối với đối phương mà nói, hắn không có bất kỳ chỗ nào có thể mưu đồ, lợi dụng được.
- Lý Tiêu Dao, nơi này không có chuyện của ngươi, ta khuyên ngươi tốt nhất nên lập tức rời đi!
Thấy Tiêu Diêu Tiên lần nữa xuất hiện, sắc mặt Kiền Huyết lão tổ lập tức trở nên trầm thấp.
Mới vừa rồi ba chọi một, bọn hắn đã nắm chắc phần thắng, bây giờ ba đấu với hai, mặc dù vẫn chiếm ưu thế, thế nhưng cũng đã không còn rõ ràng như trước nữa!
- Ha ha, ta cũng không thích xen vào chuyện của người khác. Chẳng qua ta chỉ cảm thấy đều là Chúa Tể với nhau, có đánh tới đánh lui cũng không có tác dụng gì. Không bằng mọi người hòa khí sinh tài, mỗi người đều lui về phía sau một bước! Như vậy sau này gặp mặt cũng dễ nói chuyện hơn, mọi người thấy như thế nào?
Bàn tay chộp một trảo, đem hồ lô rượu dưới chân cầm vào trong lòng bàn tay, lại ngẩng đầu uống một hớp, Tiêu Diêu Tiên khẽ cười nói.
- Ta muốn hòa khí sinh tài, nhưng mà tiểu bằng hữu này của ngươi không đồng ý. Hắc hắc, không phải là muốn giết ta hay sao? Đã như vậy, ta chỉ cũng có thể giải quyết hậu hoạn! Ta khuyên ngươi lập tức tránh ra, nếu không, một khi làm ngươi ngộ thương, khi đó tất cả mọi người đều khó mà ăn nói!
Kiền Huyết hoàng đế cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt hiện lên vẻ âm ngoan.
- Không sai, Lý Tiêu Dao, lần trước chúng ta suy nghĩ ngươi thân là Chúa Tể tu luyện không dễ, cho nenem ới không có ra tay với ngươi. Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, nếu không, ba người chúng ta cùng nhau liên thủ, như vậy coi như hai các ngươi đều là Chúa Tể thì hôm nay cũng không chiếm được chỗ tốt gì!
Ma Thiên lão tổ quát lên.
- Hắc hắc, ta trời sinh mệnh tiện, uống rượu say thì liền cái gì cũng không nhớ. Bất quá... nếu các ngươi muốn giết Nhiếp Vân, như vậy phải hỏi hồ lô rượu ta một chút, xem nó có đồng ý hay không đã.
Tiêu Diêu Tiên duỗi người nói, đối với uy hiếp của đối phương không để ý chút nào.