- Có nghe nói a, sao vậy?
- Dường như Nhiếp Vân kia còn không có chết, hơn nữa còn luyện hóa được Ngụy bản nguyên đại đạo mà Thiên Huyền lão nhân lưu lại, thành công tấn cấp Chúa Tể. Người nọ tới tìm bọn họ báo thù!
- Trở thành Chúa Tể? Chúa Tể mới tấn cấp?
- Lần này có trò hay để nhìn rồi, hai đại Chúa Tể động thủ...
- Nếu như ta là Nhiếp Vân này, nhất định sẽ nhịn một đoạn thời gian. Vừa mới trở thành Chúa Tể đã tới đây báo thù, hơn nữa đối phương còn có tới ba người, nhất định sẽ chịu thua thiệt!
- Đúng vậy, bất quá, thực lực Chúa Tể không kém nhiều lắm. Cho dù Kiền Huyết lão tổ muốn giết hắn thì cũng rất khó giết chết được a!
Vô số đạo thân ảnh nhìn về phía song phương đang chiến đấu trước mắt, trong mắt từng người đều không khỏi kinh hãi.
Cường giả cấp bậc Chúa Tể mỗi một người đều lánh đời không xuất. Đừng nói là chiến đấu, cho dù là bọn họ sống đã đủ lâu như vậy cũng chưa từng có cơ hội gặp mặt a.
- Chủ nhân...
Đám người Phù Ám Triều cũng nhìn thấy một màn này, vẻ mặt mỗi người đều khẩn trương không thôi.
Hắn biết Nhiếp Vân thực lực mạnh mẽ, nhưng mà đối phương lại có tới ba đại Chúa Tể, tranh đấu cùng với bọn họ, làm sao có thể chiến thắng được chứ?
- Nhiếp Vân này chính là Vân Đồng trước đó sao? Hắn là cường giả Chúa Tể?
- Quả thực là mắt mù a...
So với đám người Phù Ám Triều đang lo lắng, Vĩnh Dạ hoàng đế cùng với những người của đã từng gặp qua Vân Đồng mà không để ý tới hắn đều cảm tấy phát điên.
Mới vừa rồi Vân Đồng biến thành Nhiếp Vân, người ta cũng không che giấu, rất nhiều người cũng tận mắt nhìn thấy, cho nên tin tức đã nhanh chóng truyền ra.
- Nếu sớm biết hắn là Chúa Tể, nếu như nịnh hót tốt một chút thì thì tốt biết bao a. Mà bây giờ đã chậm...
Mọi người đều có chút tiếc nuối cảm thán một câu.
Sớm biết Vân Đồng này chính là Nhiếp Vân, hơn nữa còn là một vị Chúa Tể, làm sao bọn hắn có thể ngạo mạn ném phương tới xó xỉnh, không ai để ý tới cơ chứ?
Quả thực có mắt không tròng a!
- Rất tốt!
Đối với vô số người đang xem cuộc chiến, Nhiếp Vân cũng không để ý tới, hắn nhìn về phía một đao vô cùng huy hoàng trước mắt của Kiền Huyết lão tổ, hai mắt híp lại.
Vừa vặn hắn cũng muốn thử thực lực bản thân một chút cho nên cũng không tránh né. Khẽ hít sâu một hơi, ngực phồng lên, cổ tay khẽ một cái, Phá Nguyệt cung xuất hiện ở trong lòng bàn tay rồi dựng thẳng lên!
Sưu sưu sưu sưu!
Liên tục có bốn tiếng xé gió vang lên, bốn mũi tê đen nhánh bắn thẳng ra ngoài.
Phá Nguyệt cung tổng cộng có mười mũi tên, mới vừa rồi khi lấy đi hắn cũng đã thu vào trong tay. Lúc này dựng cung lên rồi bắn tên, bốn mũi tên đầu đuôi tương liên, truy phong phá nguyệt, bắn tới Kiền Huyết phá thiên của Kiền Huyết lão tổ!
ầm ầm ầm ầm!
Mũi tên thứ nhất va chạm cùng với đao mang, lập tức quét sạch kình khí đầy trời, ngay sau đó là mũi thứ hai, mũi thứ ba, mũi thứ tư, mũi tên ẩn chứa toàn bộ lực lượng của Nhiếp Vân giống như bão tố xông về phía Kiền Huyết đao.
Phanh!
Lực lượng cường đại va chạm, từng khe nứt đen nhánh xuất hiện ở trước mặt mọi người, có một ít người cách chỗ chiến đấu quá gần, không có cách nào chạy trốn, vừa mới rơi vào khe nứt thì trong nháy mắt đã bị xoắn thành bụi phấn, ngay cả một mảnh vụn cũng không có để lại.
Cường giả cấp bậc Chúa Tể chiến đấu, dư âm cũng không phải là thứ mà đám bọn họ có thể chịu đựng được.
- Mở!
Không nghĩ tới Nhiếp Vân chẳng những có kiếm thuật tuyệt đỉnh, mà tiễn thuật cũng lợi hại như vậy. Sắc mặt Kiền Huyết lão tổ trầm xuống, trường đao trong tay lại chém xuống một đao.
Leng keng leng keng phanh!
Ba mũi tên còn lại đụng chạm với trường đao của hắn, mỗi một mũi tên cũng khiến cho hắn khí huyết phập phồng. Liên tục ba mũi tên,
khiến cho hắn không nhịn được mà lui về phía sau hai bước.
- Lợi hại!
Thấy mình dùng hết toàn lực bắn ra bốn mũi tên lại chỉ có thể khiến cho Kiền Huyết lão tổ lui về phía sau hai bước. Ngay cả bị tổn thương cũng không có, sắc mặt Nhiếp Vân có chút ngưng trọng.
Không hổ là cường giả cấp bậc Chúa Tể quả nhiên là đáng sợ!
Xem ra hắn vẫn xem thường Chúa Tể a, khó trách người được xưng là Chúa Tể thì không có cách nào giết chết được Chúa Tể, quả nhiên là thế!
Nạp vật thế giới lột xác thành cấp bậc Chí Tôn vực, mặc dù khiến cho thực lực của hắn có tăng tiến lớn như vậy. Thế nhưng so với Chúa Tể vẫn còn có chênh lệch. Không có cách nào vượt qua, xem ra muốn chém giết đối phương, căn bản là chuyện không thể nào làm được.
Bất quá, cho dù không thể chém giết đối phương. Nhiếp Vân cũng sẽ không để cho đối phương sống tốt lành gì.
Bàn tay nhẹ nhàng chộp một trảo, bảo vật trấn tông Phá Thiên luân của Thập Thu Lĩnh lập tức xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn.
Phá Thiên luân có chút tương tự Phá Ấn Luân, đều là binh khí trạng thái luân. Chỗ khác biệt chính là thứ trước đó là thần binh Chúa Tể, uy lực còn lớn hơn, chuyển một cái trên không trung rồi lập tức hóa thành một đường vòng cung, bổ tới chỗ Kiền Huyết lão tổ.
- Hừ!
Kiền Huyết lão tổ không nghĩ tới người trước mắt này lại có nhiều Chúa Tể thần binh như vậy. Trong nháy mắt lấy ra hai kiện, Kiền Huyết đao trong tay hắn lần nữa nâng lên, trong nháy mắt đã biến thành ức vạn đao mang.
Đao mang và Phá Thiên luân va chạm trên không trung, lần này là cứng đối cứng, kKông có chút kỹ xảo nào. Nhiếp Vân cũng cảm thấy một đạo lực lượng khiến cho người ta bực bội truyền tới, dưới chân roẹt một cái đã lui về sau mấy bước.
Hắn lui về phía phía sau, Kiền Huyết lão tổ cũng không khá hơn là bao. Đối phương cũng lui về phía sau, hai mắt vốn có chút khinh thị lúc này nhìn về phía Nhiếp Vân, rốt cuộc đã tràn ngập vẻ cảnh giác.
Hắn thấy, tiểu tử trước mắt này vừa mới trở thành Chúa Tể. Dựa theo đạo lý mà nói, thực lực cũng không mạnh, không thể hoàn toàn khống chế được lực lượng. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, hắn đã đoán sai rồi, thực lực của đối phương so với hắn cũng không không thua kém chút nào!
- Rất tốt, ta thừa nhận đã xem thường ngươi!
Hai chiêu va chạm, mỗi người trong song phương đều nhìn thấu thực lực của nhau. Kiền Huyết lão tổ hừ lạnh một tiếng, nói xong thân thể hắn đã búng một cái, lần nữa trở lại trên cổ thuyền, miệng đồng thời nói.
- Đi!
Cổ thuyền ầm ầm xé rách không gian, phá không rời đi.
- Muốn đi? Đánh ta rồi muốn đi, không có dễ dàng đi như vậy đâu a.
Thấy hắn ta muốn đi, tay Nhiếp Vân kéo Phá Nguyệt cung, chỉ về phía cổ thuyền của đối phương, Nhiếp Vân cười một tiếng rồi nói.