- Ta lấy lớn hiếp nhỏ, ngươi có thể làm gì ta?
Trong lời nói không có chút tàn nhẫn nào nhưng người nghe lại cảm giác khí phách vô song trong đó.
Ta lấy lớn hiếp nhỏ thì ngươi có thể làm gì ta? Kỳ thật cũng nói ông trời có thể làm gì ta? Tam tai cửu nạn có thể làm gì ta?
- Ngươi...
Không nghĩ tới hắn nói ra lời này, người kia muốn nói gì đó nhưng không nói thành lời.
Đối phương không kiêng nể gì cả, muốn làm cái gì thì làm, hắn chỉ là một nửa bước chúa tể, không có bất kỳ biện pháp nào.
- Nhiếp Vân, ta là người Tuyệt Sát Tông, trực tiếp nghe lệnh Tuyệt Sát Vương, ngươi không nên sai lầm, dám giết chúng ta, Tuyệt Sát Vương sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Một trung niên Tuyệt Sát Tông quát lớn.
- Nghe lệnh Tuyệt Sát Vương?
Nhiếp Vân nhìn sang.
- Không sai, tuy Tuyệt Sát Tông không phải tông môn nổi danh trong tam giới nhưng lại được Tuyệt Sát Vương tự mình bồi dưỡng, có thể trực tiếp nói chuyện với vương giả.
- Ngươi dám vô lễ với chúng ta, Tuyệt Sát Vương nhất định biết rõ, chỉ cần trừng phạt là ngươi không thể ngăn cản nổi!
Da mặt người này run rẩy, hắn cũng đã điên cuồng.
- Ta khuyên ngươi nên lập tức thả chúng ta đi, sau đó lại tặng mỗi người một thanh chúa tể thần binh, chúng ta có thể cân nhắc giấu diếm chuyện này, nếu không... Một khi vương giả nghe được, tuyệt đối sẽ giết ngươi.
- Thì ra hậu trường Tuyệt Sát Tông là Tuyệt Sát Vương... Ngươi vừa nói ra làm ta sợ hãi.
Nghe được đối phương uy hiếp, Nhiếp Vân mỉm cười.
Dường như không nghe ra hắn khinh bỉ, trung niên nhân còn tưởng rằng hắn thực sợ, cười ha ha:
- Còn không mau thả chúng ta đi? Chẳng lẽ thật muốn chết hay sao?
- Thả? Ta nói qua thả các ngươi khi nào? Tuyệt Sát Vương làm hậu trường thì thế nào? Ta muốn ngươi chết, cho dù kẻ nào cũng không thể ngăn cản.
Nhiếp Vân nhìn sang, hắn không làm động tác nào khác, cũng không thấy hắn bộc phát lực lượng gì, trung niên nhân căng lên như khí cầu, ngay sau đó thất khiếu của hắn đổ máu.
- Ngươi...
Muốn nói chuyện nhưng hắn không thể nói nữa!
Ầm!
Hắn đã nổ tung, huyết nhục đầy trời, máu tươi bắn tung tóe khắp bốn phía, đã chết không thể chết lại.
- Còn ai có hậu trường cường giả phong vương nữa không?
Sau khi đánh chết kẻ này, Nhiếp Vân nhìn về phía những người khác, ánh mắt mang theo ý hỏi thăm.
- Ah!
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, tất cả mọi người sợ tới mức run rẩy, không kẻ nào dám nói nhảm.
Người trước mặt quả thật là tên điên, ngay cả hậu trường cường giả phong vương cũng dám tùy tiện chém giết, còn có chuyện gì không làm được?
Đã sớm nghe nói người này coi trời bằng vung, hôm nay gặp được mới biết nghe đồn còn không bằng hiện thực.
- Còn ai có hậu trường cường giả phong vương nữa không? Ta giết sớm một chút!
- Dù sao A Dục Vương, Tuyệt Sát Vương, Hỗn Độn Vương muốn giết ta cũng không phải một ngày hay hai ngày!
Nhiếp Vân nhìn sang, nhìn thấy kẻ nào, kẻ đó cúi đầu xuống không dám nhìn.
Bình thường là siêu cấp cường giả làm mưa làm gió, ở trước mặt hắn chẳng khác gì cừu non ngoan ngoãn.
Mạc Qua đang luyện hóa chúa tể thần binh nhìn thấy cảnh này, máu huyết trong người của hắn sôi trào.
Cái gì là cường giả? Đây mới là cường giả!
Cường giả chân chính!
- Xem ra không có, vậy thì ngoan nõoãn chờ đi, cầu nguyện Mạc Qua tha mạng, nếu không các ngươi chết đi!
Thấy không có người nào nói chuyện, Nhiếp Vân khoát khoát tay, cũng không thèm nói nhiều.
Những người này còn không có tư cách để hắn ra tay, tuy Mạch Qua thực lực yếu một ít nhưng luyện hóa chúa tể thần binh cho nên mạnh hơn rất nhiều, đánh chết đám người này quá dễ dàng.
Cho nên những ân oán này cứ để bọn họ giải quyết.
Chỉ có giải quyết ân oán mới làm Mạc Qua toàn tâm đi Tuyệt Mệnh Quật, sẽ không xảy ra vấn đề.
Hô!
Không biết qua bao lâu, Mạch Qua phun ra một ngụm trọc khí, trường kiếm chúa tể thần binh trước mắt bị hắn thu trở lại.
Có thể thu vào trong cơ thể, nói rõ thanh
thần binh này đã thuộc về hắn.
- Đa tạ chúa tể thành toàn!
Luyện hóa chúa tể thần binh, Mạch Qua biết rõ binh khí này cường đại, lúc này đi tới trước mặt Nhiếp Vân và thành khẩn quỳ xuống.
- Đi báo thù đi! Báo hết thù liền đi theo ta, mang ta đi thanh linh thiên vực Tuyệt Mệnh Quật!
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Vâng!
Mạch Qua cũng không nhiều lời, thân thể nhảy tới trước mặt đám người Tuyệt Sát Tông.
Những người này ban đầu lúc Sử Hình cưỡng hiếp thê tử của hắn, giết cả nhà hắn đã trợ Trụ vi ngược, chết không có gì đáng tiếc!
- Mạch Qua, cầu ngươi đừng giết ta, chúng ta nhất thời hồ đồ...
- Muốn trách thì trách Sử Hình, là hắn vừa ý thê tử ngươi, chúng ta khuyên như thế nào cũng không được, van cầu ngươi, chúng ta tu luyện không dễ...
- Chỉ cần ngươi không giết ta, ta còn có hai ngàn vạn hỗn độn tinh thạch, cũng có thể cho ngươi...
...
Sử Hình và gia hỏa lúc trước xưng là người của Tuyệt Sát Vương bị giết thì đám người này đã sợ hãi.
Cường giả đối mặt tử vong còn sợ hãi, huống chi những kẻ chỉ hưởng thụ như bọn họ.
- Bảo ta không giết các ngươi? Các ngươi quên lúc trước ta cầu các ngươi thế nào sao? Ta quỳ trên mặt đất dập đầu trán đầy máu tươi, các ngươi ai nói giúp ta một câu, có từng động ý niệm giúp trong đầu?
Nhìn thấy sắc mặt buồn nôn của đám người này, Mạc Qua cười lạnh.
- Ít ở đây giả ra sắc mặt đáng thương.
- Nếu như hôm nay không có Nhiếp Vân chúa tể xuất đầu thay ta, các ngươi sẽ như lúc trước tra tấn ta tới chết.
Nghe được Mạch Qua nói lời điên cuồng, tất cả mọi người sững sờ tại chỗ.
Đúng thế, nếu như không phải Nhiếp Vân xuất đầu, hôm nay chết nhất định là Mạch Qua, thậm chí kết cục thảm hại hơn.
Thế giới này là mạnh được yếu thua, hắn làm kẻ thất bại thì không ai thương hại hắn.
- Cho nên... Ta muốn các ngươi chết!
- Có lời sám hối cứ đi địa ngục nói đi.
Đôi mắt Mạch Qua đỏ rực, hắn gào thét sau đó chúa tể thần binh chém ra kêếm khí huy hoàng, chỉ trong nháy mắt hắn chém giết sạch đám người Tuyệt Sát Tông.
Những người này bị Đoạn Diệc giam cầm trong phạm vi nhỏ, tuy có thể phản kích nhưng không thể bỏ chạy, Mạch Qua luyện hóa chúa tể thần binh cho nên sức chiến đấu gia tăng đâu chỉ gấp mười lần, bọn họ làm sao có thể là đối thủ, cho nên nhanh chóng bị chém giết sạch sẽ,
Đối với loại giết chóc như thế này, Nhiếp Vân chẳng muốn đi nhìn làm gì, bảo đám người Đoạn Diệc trông coi chung quanh không nên xảy ra chuyện gì, chính mình đi qua một bên không quan tâm tới.
- Chủ nhân, tất cả mọi người bị Mạch Qua giết hết!
Không biết qua bao lâu, Đoạn Diệc đi tới.