Suy nghĩ xong, Nhiếp Vân hít sâu một hơi, lần nữa đứng lên, thân thể khẽ động một cái, dựa theo phương hướng trước đó, lại một lần lần nữa bay về phía trước.
Cũng may là ở chỗ này có thể sử dụng Nguyên Khí đan điền. Nếu không, chỉ tính riêng phi hành như vậy cộng thêm việc chống cự với áp lực trong không gian cũng đã khiến cho hắn kiệt sức rồi. Đã sớm không còn có chút khí lực nào nữa.
Trong lòng đã quyết định cho nên cũng không có do dự nữa, Nhiếp Vân nhanh chóng tiến lên. Lúc nào mà cảm thấy tốc độ chậm lại còn vận dụng phân thân Phong vương cùng với lực lượng của Tĩnh Tâm.
Không biết đã tiến lên được bao lâu. Rốt cuộc cảnh sắc trước mắt đã bắt đầu xảy ra biến hóa, một cái rãnh to lớn xuất hiện trước mặt hắn, kéo dài đến cuối chân trời, không nhìn thấy được tận cùng của nó.
Phía cuối thiên địa cuối, rốt cuộc cũng đã tới.
Ở tận cùng Tứ tướng thế giới, mặt đất bóng loáng chỉnh tề, giống như bên ngoài vậy, lại giống như đã bị một cái dao sắc bén gọt qua.
- Thiên như khung lư, địa như kỳ bàn, tứ tướng thế giới này đã hoàn toàn thể hiện ra được loại ý cảnh này a.
Đứng ở bên cạnh cái rãnh này, Nhiếp Vân cảm khái một câu.
Ở một bên khác của cái rãnh là một mảnh đen nhánh, cái gì cũng không nhìn thấy được. Tương tự như vòng xoáy trước đó. Mà bên này là một lục địa chỉnh tề, giống như một cái bàn cờ cực lớn vắt ngang trên không trung.
Trước kia khi còn ở trong Thiên địa lục đạo hắn đã nghe qua Thiên như khung lư, địa như kỳ bàn. Thế nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy hắn mới phát hiện ra, quả nhiên là như vậy.
- Đã tìm được biên gới, bây giờ đi dọc theo rãnh lên nửa vòng là có thể hoạch định ra Tứ phương thế giới này lớn bao nhiêu, cũng tìm ra được trung tâm của nó.
Trong lòng Nhiếp Vân đã sớm có quyết định. Lúc này cũng không có ngừng lại mà dọc theo cái rãnh trước mắt đi về phía trước.
Nếu như thế giới trước mắt này đất đai là hình tứ phương, như vậy chỉ cần hiểu rõ hai bên, đoán ra góc độ, như vậy là có thể tìm được trung tâm một cách chính xác.
Rống!
Dọc theo cái rãnh nhanh chóng bay về phía trước. Vừa mới bay một hồi thì bên tai đột nhiên vang lên một đạo thanh âm như là tiếng nổ vậy. Mặt đất vốn là bóng loáng đột nhiên rung động, giống như là động đất vậy!
Thấy mặt đất bóng loáng đột nhiên xuất hiện biến cố như vậy. Nhiếp Vân có chút sửng sốt, vội vàng ngừng lại, đồng thời cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Dưới mặt đất có hai cái trụ chống trời xuất hiện ở trước mắt, khiến cho khí lãng kích động, tựa như long quyển phong, thổi cho hắn thiếu chút nữa bị bay ra ngoài.
- Đây là cái gì?
Nhiếp Vân có chút hoảng sợ.
Mặt đất bị lật lên, xuất hiện hai cái trụ to lớn chống tời? Đây là tình huống gì chứ?
Chẳng lẽ tứ tướng thế giới này còn có những tu luyện giả khác hay sao?
Ngẩng đầu nhìn lại, hai cây cột trước mắt có đường kính mấy trăm vạn dặm. Độ cao lại cắm vào mây xanh, không nhìn thấy được đỉnh. Hơn nữa còn đang không ngừng rút ra phía ngoài. Dường như ở dưới mặt đất còn có cái thân vô cùng vô tận vậy.
Trong khi đang kỳ quái vì sao mặt đất bóng loáng lại đột nhiên xuất hiện cây cột lớn như vậy, mặt đất lại lần nữa nổ ầm ầm. Lại có hai cây cột song song xuất hiện.
Bốn cây cột, mỗi một cây cách nhau không dưới một ức vạn dặm, Nhiếp Vân đứng ở trước mặt nó có cảm giác giống như con kiến đứng trước mặt con voi vậy. Một áp lực chèn ép nồng đậm lan tràn tới, khiến cho người ta không nhịn được, lập tức cảm thấy hít thở không thông.
- Bốn cây cây cột... Không đúng, đây không phải là cây cột...
Lúc vừa mới bắt đầu
hắn còn có chút kỳ quái, mặt đất trống không tại sao lại đột nhiên có nhiều cây cột xuất hiện như vậy chứ? Thế nhưng Nhiếp Vân nhìn một hồi, hai con ngươi lập tức co rụt lại. Lúc này hắn mới hiểu ra, nào có phải là cây cột gì chứ? Mà là bốn cái chân!
Bốn cái chân của một sinh vật viễn cổ, cực lớn!
Có thể có thân thể lớn như vậy, chẳng lẽ đây chính là Kình Thiên Cự Quy ở trong miệng Nhiếp Đồng nói hay sao?
Có lẽ là vậy, trước đó hắn đã nhìn thấy mặt đất cứng rắn, có thể so với thần binh Chúa Tể a. Thế nhưng đây cũng không phải là mặt đất, mà là mai của con rùa này!
Chỉ bất quá diện tích mai rùa của nó quả thực quá lớn. Từ tầm mắt của hắn nhìn qua, căn bản không thấy được độ cong, lại còn tưởng rằng đều là một mảnh bằng phẳng!
- Đây chính là Kình Thiên Cự Quy? Đánh thắng nó? Nói đùa gì vậy? Sao ta có thể đánh nhau với nó được chứ?
Nhớ tới lời Nhiếp Đồng nói. Nhiếp Vân thiếu chút nữa không có phun ra một ngụm máu tươi.
Nói đùa gì vậy?
Một con rùa lớn như vậy, lực lượng của hắn có đánh lên trên người đối phương, như vậy nhiều nhất cũng chỉ có cảm giác như là muỗi cắn. Muốn đánh bại nó, làm sao có thể chứ?
Nếu như Nhiếp Đồng không phải là đệ đệ hắn, như vậy hắn cũng đã cho đối phương đang cố ý đùa bỡn hắn!
Cho dù hắn cũng có thể khiến cho bản thân biến thành mười mấy trượng, thậm chí biến thành cao mấy trăm dặm. Thế nhưng... Dù vậy đứng ở trước mặt con rùa lớn này vẫn không đáng nhắc tới, vốn không thể so sánh được.
Ầm Ầm!
Trong lúc hắn đang phiền muộn thì trên đỉnh đầu có một tiếng nổ kịch liệt vang vọng, ngay sau đó là thanh âm không gian vỡ nát. Ngay sau đó một cái đầu rùa cực lớn từ không trung đập xuống.
Toàn bộ con rùa này, đầu lớn chừng mấy trăm dặm. Mỗi một cái răng đều giống như là một ngọn núi lớn, một khối đại lục vậy. Cái miệng lớn mở ra, khí lưu phun ra cuốn cho Nhiếp Vân thiếu chút nữa ngất đi.
- Thứ này lại chủ động công kích... Gia hỏa lớn như vậy sao có thể thấy được ta chứ?
Nhiếp Vân có chút phiền muộn.
Chênh lệch giữa một người một rùa quả thực quá lớn. Con rùa lớn này so với Khí Hải đại lục lúc trước cũng còn lớn hơn. Hắn ở trước mặt đối phương ngay cả con kiến hôi cũng không tính, làm sao đối phương có thể nhận biết chuẩn như thế? Lại trực tiếp tìm được vị trí của hắn mà công kích?
Bất quá, bây giờ không phải là lúc để phiền muọn, lớn có chỗ tốt của lớn, nhỏ cũng có chỗ tốt của nhỏ. Thân thể Nhiếp Vân búng lên một cái, điện mang trên người bắn ra không trung, theo kẽ răng của con rùa này mà chui vào bên trong.
Dù sao nếu muốn đánh bại nó, ở bên ngoài nó có vỏ rùa, khó có thể phá vỡ. Nếu như hoàn toàn tiến vào bên trong cơ thể, như vậy cũng có thể nghĩ ra được biện pháp!