Trước đó hắn đã từng tới Hỗn Độn Chí Tôn vực một lần, lúc này chắc hẳn đám người Phù Ám Triều còn ở đang chờ ở trong Thập Phương Thiên vực.
Bất quá bây giờ tới đây không phải là tới tìm bọn họ. Chuyện đầu tiên phải làm chính là hỏi thăm ra vị trí của Vô Lượng sơn, còn phải nghĩ ra biện pháp thu được đồ mình muốn.
- Trước tiên đi tới Vĩnh Dạ hoàng thành a, Vĩnh Dạ hoàng triều làm thế lực lớn nhất ở trong Hỗn Độn Chí Tôn vực, có lẽ cũng biết vị trí của Vô Lượng sơn. Hơn nữa nhất định sẽ có quen biết với Bích Dao này! Tìm bọn họ, có lẽ có thể hỏi thăm ra một ít chuyện trước!
Nhìn thấy Hỗn Độn Chí Tôn vực trước mắt, Nhiếp Vân trầm tư một lát rồi lập tức đưa ra quyết định.
Hắn không biết vị trí chính xác của Vô Lượng sơn, cho nên nhất định phải tìm người hỏi thăm. Mà Vĩnh Dạ hoàng triều này đương nhiên là chỗ hỏi thăm tốt nhất.
Có lẽ thế lực khổng lồ này có quen biết với Vô Lượng sơn, biết vị Bích Dao tính cách quái gở này thích cái gì, muốn cái gì.
Chỉ cần biết được nhu cầu của đối phương, cho dù là người khó dây dưa hơn nữa, cũng sẽ có thể giải quyết được.
Sưu
Đã có quyết định, trong nháy mắt cổ thuyền đã tiến vào Hỗn Độn Chí Tôn vực, đi tới trên bầu trời của Vĩnh Dạ hoàng thành.
Ý niệm của cường giả Phong vương có thể bao phủ toàn bộ Chí Tôn vực, đi ngang qua toàn bộ Chí Tôn vực cũng chỉ là trong mấy hô hấp mà thôi.
Sưu!
Nhẹ nhàng chộp ra một trảo, đem Tĩnh Tâm, phân thân và cổ thuyền thu toàn bộ vào trong Nạp Vật thế giới. Thân thể Nhiếp Vân nhoáng một cái đã tiến vào Vĩnh Dạ hoàng thành, bay đi về phía hoàng cung.
Lúc này Vĩnh Dạ hoàng đế đang ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ cực cao, hai mắt nhìn quanh phía dưới, mang theo uy nghiêm nồng đậm.
- Có chuyện cứ tấu, vô sự bãi triều!
Thái giám bên dưới quát to một tiếng, thanh âm vang dội toàn bộ đại điện.
- Hồi bẩm bệ hạ, vi thần có chuyện muốn khởi tấu...
Một vị đại thần đi ra, lời còn chưa nói hết thì đã nhìn thấy có một bóng người từ ngoài điện sải bước đi tới.
Bóng người này nhìn qua có chút đơn bạc, cao gầy. Trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, không để ý tới khí tức và sự uy nghiêm của hoàng gia trong điện chút nào.
Hộ vệ chung quanh dường như không thấy người này vậy, để mặc cho hắn đi tới mà vẫn thờ ơ.
- Lớn mật, không ngờ lại dám xông vào Vĩnh Dạ hoàng cung, ngươi là ai?
Đại thần này sửng sốt một chút, lập tức lên tiếng hét lớn.
Đối phương có thể không chút kiêng kỵ xông vào đây như vậy, nhất định là có chỗ dựa vào. Thế nhưng... Vậy thì sao chứ? Vĩnh Dạ hoàng triều là nơi có cường giả Chúa Tể trấn giữ. Nếu như thực sự dám gây chuyện, tất nhiên cũng sẽ bị chém giết!
Sauk hi nói xong lời này, vẻ mặt đại thần này dương dương đắc ý. Nghĩ trong đầu, nếu như bệ hạ nhìn thấy hắn dũng cảm như vậy, nhất định sẽ khích lệ một câu. Trong lòng hắn đang suy nghĩ miên man, suy nghĩ xem sau này thăng quan tiến chức như thế nào thì bên tai lại nghe thấy thanh âm run rẩy của hoàng đế của hắn.
- Đại nhân, ngài đến rồi...
Hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hoàng đế bệ hạ của hắn lúc này toàn thân đang run rẩy đứng ở trên long ỷ. Ngay cả ngồi cũng không dám ngồi, vị thiếu niên bình thường trước mắt này dường như có lực áp bách cực lớn đối với hắn vậy.
- Chuyện này...
Đầu vị đại thần này lập tức đổ mồ hôi lạnh, mãi đến lúc này hắn mới biết được đối phương đáng sợ.
Ngay cả một vị hoàng đế cũng phải sợ hãi như vậy mà hắn lại dám quát tháo... Lá gan của hắn cũng quá lớn
a!
- Ừm, ta tới tìm ngươi là có chuyện. Không làm chậm trễ chính sự của ngươi chứ?
Thiếu niên này khẽ cười một tiếng.
Người thiếu niên này đương nhiên là Nhiếp Vân, đối phương đang thượng triều, dựa theo đạo lý hắn không nên quấy rầy. Thế nhưng hắn không muốn làm chậm trễ thời gian, cho nên mới trực tiếp đi vào.
Dù sao đối phương cũng đã sớm quen biết mình. Như vậy hắn cũng không cần thiết thể hiện thực lực làm gì.
- Không chậm trễ... Nhiếp Vân Chúa Tể có thể tự mình tới tìm ta. Đây đã là vinh hạnh của ta rồi.
Vĩnh Dạ hoàng đế vội vàng từ trên ngai vàng đi xuống, vẻ mặt cung kính.
- Nhiếp Vân Chúa Tể...
Đại thần lên tiếng trước đó thiếu chút nữa ngất đi.
Vị này chính là Nhiếp Vân Chúa Tể vang danh khắp thiên hạ, khiến cho ngay cả tam đại vương giả cũng không thể làm gì được hay sao?
Rốt cuộcta đã làm gì a? Dám quát tháo hắn?
- Tìm một chỗ nói riêng đi!
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
- Được! Bãi triều!
Vĩnh Dạ hoàng đế không dám lạnh nhạt cho nên mới vội vàng khoát tay nói một câu. Sau đó lại mang theo Nhiếp Vân đi tới thiền điện. Trước khi đi còn quay đầu nhìn về phía tên đại thần trước đó vừa mới lên tiếng, không cần phải suy nghĩ nhiều, tiền đồ của vị đại thần này sợ rằng đã chấm dứt.
Ở trong Tam giới, Nhiếp Vân đã trở thành một truyền thuyết, một nhân vật vô địch, đừng nói là người sau lưng Vĩnh Dạ hoàng triều chẳng qua chỉ là một vị Chúa Tể. Coi như là cường giả Phong vương cũng không làm thế nào a!
Đối với kết cục của vị đại thần kia, Nhiếp Vân cũng không quan tâm, vô luận đi tới đâu cũng đều có loại người tự cho là đúng này tồn tại. Cho nên hắn cũng không cần thiết phải suy nghĩ nhiều.
- Không biết Chúa Tể đại giá quang lâm. Nếu như có chuyện... Chỉ cần là chuyện ta có thể làm được, nhất định ta sẽ không tiếc!
Vừa tiến vào thiền điện, đuổi tất cả mọi người ra ngoài. Lại khởi động cấm chế cách âm, Vĩnh Dạ hoàng đế lập tức vội vàng hỏi.
Hắn đã tư thái của mình xuống rất thấp, mặc dù hắn là hoàng đế nói một không nói hai trong Hỗn Độn Chí Tôn vực này. Quyền lực vô song. Thế nhưng cũng phải xem là so sánh với người nào a. So với vị thiếu niên trước mắt này, cái gì cũng không phải. Nếu như đối phương muốn hắn chết, chỉ cần một cái ý niệm mà thôi. Ngay cả lão tổ Vĩnh Dạ Chúa Tể của hắn cũng không dám nói hơn một câu.
- Ta muốn biết chuyện liên quan tới cung chủ Bích Dao và chuyện về Vô Lượng sơn kia!
Nhiếp Vân nói.
- Vô Lượng sơn? Bích Dao?
Vĩnh Dạ hoàng đế không nghĩ tới đường đường là Nhiếp Vân Chúa Tể, chỉ vì một cái thế lực nhị lưu lại tới đây. Trong lòng hắn tràn ngập nghi hoặc. Bất quá hắn cũng không dám nói nhiều, sau khi sắp xếp chuyện hắn biết, lúc này mới chậm rãi nói: