- Vô Lượng sơn ở phía đông nam của hoàng thành, cách nơi này ước chừng ba ức năm nghìn vạn dặm. Là một dãy núi không tính là quá nổi danh! Cung chủ Bích Dao chưa từng tiếp xúc qua với Vĩnh Dạ hoàng triều của chúng ta. Bất quá, ta nghe nói tính khí của hắn rất cổ quái, không dễ chung sống cho lắm!
- Chưa từng có tiếp xúc qua? Vĩnh Dạ hoàng cung các ngươi nắm trong tay cương vực rất lớn. Mà Vô Lượng sơn này bất quá chỉ là một thế lực nhị lưu, chẳng lẽ bọn họ không nghe theo tiết chế của các ngươi hay sao?
Nhiếp Vân hỏi.
Nghe lời nói của đối phương, có lẽ Vô Lượng sơn vẫn còn ở bên trong phạm vi quản hạt của Vĩnh Dạ hoàng triều. Đã như vậy là thuộc về tông môn bị quản hạt, có lẽ cũng phải có giao thiệp với Vô Lượng môn gì đó chứ?
- Chúng ta cũng muốn tiết chế đối phương. Bất quá, sau lưng Vô Lượng sơn này có núi dựa cực lớn. Cho nên chúng ta mới không dám đi gây phiền toái...
Vĩnh Dạ hoàng đế nói.
- Núi dựa? Là ai?
Vẻ mặt Nhiếp Vân có chút kỳ quái.
Rốt cuộc là núi dựa nào mà có thể khiến cho Vĩnh Dạ hoàng triều cũng phải kiêng kỵ?
- Là Thần Quân Chúa Tể! Ban đầu bởi vì Vô Lượng sơn không phục lệnh của chúng ta, cho nên chúng ta từng phái đại binh tới áp chế. Thế nhưng quân đội còn chưa tới Vô Lượng sơn thì ta đã nghe Thần Quân Chúa Tể truyền âm. Hắn bảo ta lui binh, không nên đi tìm Vô Lượng sơn gây phiền toái... Cho nên, sau này chúng ta cũng không quản tới nó nữa!
Vĩnh Dạ hoàng đế vội nói.
- Thần Quân Chúa Tể?
Nhiếp Vân hiểu ra:
- Chắc là Hỗn Độn vương kia ra lệnh!
Thần Quân Chúa Tể là phát ngôn viên của Hỗn Độn vương, lời của hắn có thể chính là ý tứ của Hỗn Độn vương.
Nhiếp Đồng biết Vô Lượng cung này có được Khải linh thảo, mà nhất định đám người Hỗn Độn vương cũng biết. Làm như vậy là để cho người ta không nên quấy rầy, cũng là vì muốn bảo vệ Khải linh thảo.
- Chuyện này ta cũng không rõ ràng cho lắm.
Nghe thấy hắn nói đến Phong vương, Vĩnh Dạ hoàng đế cũng thức thời không nói thêm nữa.
Cấp bậc quá cao, đã cao tới mức hắn không dám tùy ý đáp lời của đối phương.
- Đem bản đồ đi tới Vô Lượng sơn cho ta!
Thấy đối phương không biết quá nhiều chuyện, Nhiếp Vân biết, có hỏi nữa cũng không có ý nghĩa gì. Cho nên lúc này lại mở miệng nói.
- Vâng!
Bàn tay của Vĩnh Dạ hoàng đế khẽ động một cái, lấy ra một cái ngọc bài. Khi hắn đang định đưa cho Nhiếp Vân thì đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hai mắt sáng lên:
- Đúng rồi, Chúa Tể đại nhân, ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện...
- Ồ? Chuyện gì?
Nhận lấy ngọc bài, nhìn thấy đã ghi chú vị trí của Vô Lượng sơn bên trên. Hắn tiện tay thu hồi, sau đó lại nhìn qua đối phương.
- Là tin tức mà mấy ngày trước ta đã nghe được, dường như là bên trong dược viên của Vô Lượng sơn có vô số dược liệu đột nhiên tử vong. Bích Dao cung chủ truyền lệnh ra toàn bộ Hỗn Độn vực, bỏ ra số tiền lớn tìm một vị đại sư tinh thông dược lý đi tới chẩn đoán bệnh... Đương nhiên, cụ thể là như thế nào ta cũng không có tìm hiểu cặn kẽ qua cho nên cũng không rõ ràng cho lắm.
Vĩnh Dạ hoàng đế vội nói.
- Ồ? Tin tức này không tồi!
Hai mắt Nhiếp Vân sáng lên.
Vốn hắn đang tính toán xem nên dùng cái cớ gì để lẻn vào trong Vô Lượng sơn, dò xét sở thích của Bích Dao cung chủ rồi mới tính tiếp. Sau khi biết tin tức này, đây không thể nghi ngờ là cái cớ tốt nhất.
- Nếu như Nhiếp Vân Chúa Tể không vội, như vậy có thể ở lại chỗ này. Ta sẽ bảo người thăm dò tính xác thực của chuyện này.
Hai mắt Vĩnh Dạ hoàng đế sáng lên, vội nói.
- Không cần, ta sẽ đi qua bây giờ. Bất quá, ta không hy vọng
có người biết ta tới tìm ngươi, càng không hy vọng người khác biết ta đã đi tới Vô Lượng sơn, ta tin ngươi có thể làm được chuyện này.
Cắt đứt lời mời của đối phương, Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
Mặc dù thanh âm của hắn không có thi triển uy áp. Thế nhưng thân là cường giả Chúa Tể, lại cộng thêm hung danh hiển hách, trên đầu Vĩnh Dạ hoàng đế lập tức có mồ hôi lạnh chảy xuống.
- Chúa Tể yên tâm, chuyện này ta sẽ không để cho bất kỳ người nào biết được.
Vĩnh Dạ hoàng đế vội nói.
- Vậy thì tốt, ta sẽ lập tức đi.
Thân thể Nhiếp Vân khẽ động một cái, biến mất ở trong phòng, tất cả cấm chế chung quanh cũng không động lấy một cái. Dường như căn bản không có ai rời đi vậy.
- Phù.
Nhìn quanh một vòng, phát hiện ra Nhiếp Vân đã đi thật. Lúc này Vĩnh Dạ hoàng đế mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng cảm thấy trên lưng mình tràn ngập mồ hôi lạnh.
Thực lực của hai người chênh lệch quá nhiều, cho dù đối phương không cố ý nhằm vào hắn thì cũng khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi.
- Nhiếp Vân Chúa Tể đã đi tới nơi này. Sau đó rời đi, lão tổ lại cũng không biết... Như vậy rốt cuộc đã có thực lực gì chứ?
Mấy ngày nay vừa vặn lão tổ cũng ở trong hoàng cung, dựa theo đạo lý bình thường mà nói. Nếu như lão tổ thực sự cảm nhận được Nhiếp Vân Chúa Tể đã tới. Như vậy tất sẽ phải đi tới đây. Thé nhưng bây giờ ngay cả một chút động tĩnh cũng không có. Như vậy cũng chỉ có một loại khả năng... Đối phương đi tới nơi này, rồi lại tìm mình nói chuyện, Vĩnh Dạ Chúa Tể cũng không biết rõ!
Đi tới đi lui mà đều không có tung tích, ngay cả Chúa Tể cũng không phát hiện ra được... Quả thực quá đáng sợ a!
Trong lòng khiếp sợ, thế nhưng hắn cũng không dám nói nhiều. Hôm nay Nhiếp Vân Chúa Tể đã xuất hiện ở đây, cũng hỏi chuyện vè Vô Lượng sơn. Cho dù chết thì nhất định hắn cũng sẽ không dám nói ra.
......
Có bản đồ, muốn tìm Vô Lượng sơn sẽ trở nên vô cùng đơn giản. Sau mấy tức Nhiếp Vân đã xuất hiện ở trước mặt một dãy núi cao ngất.
Dãy núi này linh khí dư thừa, ngẩng đầu nhìn qua là một mảnh xanh um tươi tốt, mây trắng xoay quanh núi, nhìn qua giống như tiên cảnh vậy.
- Loại địa phương có linh khí xoay quanh như vậy thích hợp với trồng trọt linh dược. Khó trách lại có thể sinh dưỡng ra Khải linh thảo...
Nhìn quanh một vòng, Nhiếp Vân không khỏi khen ngợi.
Chỗ này tất cả quần sơn xoay quanh nhau, tạo thành trận pháp thiên nhiên. Linh khí vô cùng đầy đủ.
Loại linh khí này cũng không có thích hợp với tu luyện, mà rất thích hợp với dược liệu. Có lẽ chính bởi vì nguyên nhân này cho nên mới có thể khiến cho tứ đại cường giả Phong vương cũng không dám cứng rắn tới đoạt dược liệu.
Thân thể khẽ nhoáng một cái, thay đổi bộ dáng vốn có. Lập tức biến thành một người trẻ tuổi sắc mặt vàng vọt.