Vô Tận Đan Điền

Pho tượng (2)


trước sau

- Đây là pho tượng của Nhiếp Vân Chúa Tể. Cổ Ung tông chủ và bảy vị thái thượng trưởng lão liên thủ điêu khắc mà thành, mỗi một cái chi tiết trong đó đều mang theo đại đạo vận vị. Nếu như quan sát lâu dài, không những có thể lĩnh ngộ đại đạo mà còn có thể để cho Nhiếp Vân Chúa Tể cách không quan sát. Nếu như biểu hiện tốt một chút, thậm chí còn có thể đạt được Nhiếp Vân Chúa Tể thu làm đệ tử!

Lúc hắn đang định rời khỏi nơi này đi tìm Cổ Ung tông chủ thì lại nghe được thanh âm lanh lảnh của Cửu Tiên trưởng lão vang lên.

- Cái gì? Cách không quan sát? Thu làm đệ tử? Sao ta lại không biết chứ?

Thân thể đang trên không trung lảo đảo một chút, Nhiếp Vân lập tức sửng sốt.

Sao lại tạo pho tượng của hắn, lại còn cách không quan sát, những chuyện này hắn chưa từng nghe nói qua nha.

Chẳng lẽ Quy Khư Hải đang kéo da hổ? Hơn nữa người kéo là hắn?

Khó trách Quy Khư Hải lại có thể chiêu thu nhiều đệ tử như vậy, nhất định là có liên quan tới tấm da hổ này!

Bằng vào danh tiếng của hắn ở trong Tam giới, có được loại da hổ này, muốn những thiên tài trẻ tuổi này không động tâm cũng có chút khó khăn!

Sưu!

Trong lúc vẻ mặt tràn ngập cổ quái thì đã thấy trận pháp trước mắt biến mất, một cái pho tượng to lớn đột nhiên xuất hiện.

Đây là hình dạng của hắn, nhìn lên bầu trời, mặc dù đang đứng tại chỗ không nhúc nhích thế nhưng lại mang theo dấu vết đại đạo vận chuyển. Giống như tùy thời cũng có thể đâm rách bầu trời, bắn thẳng lên chín tầng trời!

Không thể không nói, pho tượng này điêu khắc quả thực quá giống, hơn nữa còn ẩn chứa dấu vết vận chuyển của đại đạo, quan sát lâu dài đúng là có thể khiến cho người ta dễ dàng lĩnh ngộ đại đạo hơn.

Nhìn dáng dấp này, muốn điêu khắc ra pho tượng này, ít nhất cũng phải có mấy vị bán bộ cường giả Chúa Tể liên thủ thì mới có thể hoàn thành. Lại phải tốn một cái giá rất cao.

- Cửu Tiên trưởng lão, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao ta chưa từng nghe nói ta muốn cách không quan sát, thu bọn họ làm đồ đệ cơ chứ?

Mặc dù pho tượng này đã tốn không ít tâm huyết của bọn họ. Nhưng mà người của Quy Khư Hải cầm danh tiếng của hắn ra lừa bịp người khác vẫn khiến cho trong lòng hắn vẫn có chút không vui. Cho nên hắn trực tiếp truyền âm cho Cửu Tiên trưởng lão đang nói chuyện.

- Nhiếp... Vân Chúa Tể?

Nghe thấy đạo thanh âm này, đầu tiên Cửu Tiên trưởng lão sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức bị cảm giác hưng phấn thay thế. Hắn nhìn lên trên tinh không, lập tức cúi lạy về phía xa xa.

- Bái kiến Nhiếp Vân Chúa Tể!

Thanh âm của hắn không có chút che giấu nào, vang dội ở trên toàn bộ quảng trường.

- Cái gì? Nhiếp Vân Chúa Tể xuất hiện?

- Ta đã nói bái nhập vào Quy Khư Hải thì nhất định có thể thấy Nhiếp Vân Chúa Tể mà. Thật tốt quá.

- Quy Khư Hải là tông môn của Nhiếp Vân Chúa Tể, bên trong có vô số trí nhớ của hắn.Không ngờ vừa mới tới thì Chúa Tể đã trở lại..

- Sao ta cái gì cũng không thấy vậy?

- Nhiếp Vân Chúa Tể là ai chứ? Muốn để cho ngươi thấy thì ngươi mới có thể thấy. Nếu người không muốn để cho ngươi thấy, đừng nói là ngươi, cho dù là cường giả Chúa Tể, có nhìn thấy được hay không cũng khó mà nói được.

- Cũng đúng.

Chư vị thiên tài phía dưới nghe thấy lời nói của Cửu Tiên trưởng lão lập tức nổ tung. Cả đám đồng loạt ngẩng đầu lên trời định tìm tung tích của Nhiếp Vân. Thế nhưng lại phát hiện ra trước mắt rỗng tuếch, cái gì cũng không nhìn thấy được.

- Cửu Tiên, giải thích cho ta biết, nếu không ta sẽ rất tức giận!

Thấy Cửu Tiên cho tới bây giờ vẫn còn lợi dụng danh tiếng của mình, sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống.

Mặc dù hắn đã từng ở qua một đoạn thời gian trong Quy Khư Hải, cũng có cảm tình nhất định. Thế nhưng đối phương
còn chưa hỏi mình thì đã mượn dùng danh tiếng, như vậy cũng không khỏi quá không tôn trọng hắn.

- Khục khục, Nhiếp Vân. Vận dụng danh tiếng của ngươi một chút thì cũng không đến nỗi như thế chứ? Chuyện này là ta nghĩ ra, ta định bồi dưỡng cho ngươi một nhóm thuộc hạ trung thành.

Cửu Tiên trưởng lão còn chưa lên tiếng thì đã có một đạo thanh âm truyền tới, Nhiếp Vân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lão tửu quỷ Hạ Hành đã từ đằng xa bay tới, vẻ mặt lười biếng, bộ dáng vẫn như năm xưa.

Lão tửu quỷ này bái Tiêu Dao Tiên làm sư phụ. Lấy được tạo hóa cực lớn, thực lực bây giờ đã đạt tới cấp bậc Kim Giáp tướng. Bất quá trong ánh mắt vẫn còn có vẻ đục ngầu. Sợ rằng lại vừa uống rượu xong.

- Sao ngươi lại ở nơi này?

Thấy cố nhân, Nhiếp Vân hơi có chút kinh ngạc.

Không phải lão tửu quỷ đã đi với Tiêu Dao Tiên rồi sao? Sao lại xuất hiện ở trong Quy Khư Hải chứ?

- Ta theo sư phụ đi tới một cái thời không lung khu tu luyện. Lúc mới vừa vặn ra ngoài, sư phụ bảo ta tới đây đợi, người còn có chuyện phải làm... Sauk hi đi tới nơi này, ta thấy Quy Khư Hải là địa bàn của ngươi. Cho nên dùng tên của ngươi đúc một pho tượng, hơn nữa lại còn hấp dẫn tu luyện giả tới đây. Một khi những thiên tài này lớn lên, bởi vì quan sát ngươi mà tấn cấp, như vậy tự nhiên sẽ cho rằng mình là môn sinh của ngươi! Sau này bọn hắn sẽ trở thành thuộc hạ của ngươi, tuyệt đối trung thành và tận tâm.

Lão tửu quỷ nói tiếp:

- Những Chúa Tể khác đều có một nhóm thuộc hạ. Chỉ có mình ngươi không có, cũng không thể chuyện gì cũng để cho đám người Phù Ám Triều đi làm được. Bất kể nói như thế nào thì bọn họ cũng là Chúa Tể, không thể một mực là một ít chuyện lông gà lông vịt được. Lại nói, chuyện hỗn loạn lần trước ở trong Tà Nguyệt Chí Tôn vực, ta đã biết nguyên nhân, chúng ta phải nhanh chóng tăng thực lực của mọi người lên một chút. Như vậy mới có thể chống lại tai nạn...

- Cũng đúng.

Nghe thấy lời này của hắn, vẻ mặt của Nhiếp Vân vốn tức giận lập tức tan thành mây khói.

Đối phương cũng là vì mình nên mới làm vậy, nếu như vẫn tức giận thì cũng quá hẹp hòi. Lại nói, ban đầu lão tửu quỷ đã trợ giúp hắn nhiều như vậy, cho dù làm hơi có chút quá phận thì cũng không thể vì vậy mà giận hắn.

Nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, không gian ngăn cách chung quanh thân thể hắn đã bị xóa bỏ, thân ảnh của hắn xuất hiện ở trên không trung, hiện lên trong mắt của tất cả mọi người.

- Đó là... Nhiếp Vân Chúa Tể!

- Bái kiến Nhiếp Vân Chúa Tể!

Đám người phía dưới nhìn thấy hắn xuất hiện, tất cả đều hưng phấn khó có thể áp chế, cả đám đồng loạt quỳ xuống.

Bọn họ đi tới Quy Khư Hải này cơ hồ đều là vì danh tiếng của Nhiếp Vân. Có thể nhìn thấy thần tượng ngay lần đầu tiên tiến vào tông môn, sự kích động trong lòng lớn bao nhiêu không cần phải nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện