- Vương giả Thiên Vị đã xuất hiện, chúng ta cũng rời khỏi nơi này thôi.
Lấy đi thi thể của bốn đầu Cự Quy, chỗ này cũng không có gì hấp dẫn hắn nữa, Nhiếp Vân và Nhiếp Đồng rời khỏi tứ tướng thế giới, lại một lần nữa trở lại Hỗn Độn đại dương.
- Đi với ta tới Vạn Pháp cung, nơi đó có người đang đợi đệ.
Nhiếp Vân cũng biết bây giờ không thể quá bức bách nàng. Cứ để cho Đạm Đài Lăng Nguyệt có một khoảng thời gian suy nghĩ. Vì vậy lúc này hắn cũng không có đi tìm nàng mà cười cười nhìn về phía Nhiếp Đồng.
Đám người Phù Ám Triều đã đi tới Vạn Pháp cung của Vạn Pháp Chúa Tể, bao gồm cả Linh Tú Đại đế cũng vậy.
Mục đích của nữ nhân này khi đi theo hắn chính là vì muốn làm cho hắn dẫn Tu La vương tới. Mà bây giờ Đạm Đài Lăng Nguyệt đã sống lại, hắn cũng không còn chuyện gì nữa, đương nhiên phải thực hiện lời hứa với nữ nhân này.
- Đệ...
Nhiếp Đồng lập tức bối rối, vẻ mặt lúng túng, nói:
- Ca ca cũng biết rồi đó, đệ không phải là Tu La vương, chuyện tình cảm với nàng, không tiện dính vào a..
- Mặc dù trước kia ý chí của Tu La vương biến mất, thế nhưng đệ lại có trí nhớ và lực lượng của đối phương. Cho nên cũng không thể phủ nhận đệ chính là Tu La vương được!
Nhìn thấy đệ đệ chuyện gì cũng bình tĩnh lại có bộ dáng này, Nhiếp Vân nở nụ cười, nói:
- Lại nói, bất kể đệ có phải là Tu La vương thật hay không. Nàng đã đợi đệ nhiều năm như vậy rồi, dù sao phải cho nàng một câu trả lời. Dù là đem mọi chuyện nói ra rõ ràng thì cũng phải đi một chuyến!
Linh Tú Đại đế, vô luận từ điểm nào đều rất khá. Đối với nữ tử này Nhiếp Vân vẫn tương đối thưởng thức, nếu như nàng ta có thể ở cùng với đệ đệ, đương nhiên hắn rất tán thành. Đương nhiên, nếu như Nhiếp Đồng không thích, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng đệ đệ mình.
Tình cảm không phải là thứ cưỡng cầu là có thể làm được.
- Vậy cũng tốt, đệ sẽ đi, lại đem mọi chuyện nói rõ ràng với nàng!
Nhiếp Đồng lúng túng cười một tiếng.
- Đi thôi!
Thấy bộ dáng này của đệ đệ, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng.
Nếu như để cho người khác biết rõ Tu La vương lạnh lùng vô tình cũng có một mặt như vậy, phỏng chừng hai con ngươi cũng sẽ phải rớt xuống đất a.
Sau khi thương nghị xong, hai người huynh đệ lần nữa bay đi về phía tam đại Chí Tôn vực.
Hai người đều có thực lực Phong vương, tốc độ rất nhanh, không bao lâu sau đã nhìn thấy Thập Phương Thiên vực xuất hiện ở trước mặt.
Trước đó Vạn Pháp cung bởi vì chiến đấu cho nên đã hư hao. Bởi vì có đám người Phù Ám Triều trợ giúp cho ên đã lần nữa khôi phục lại. Thậm chí so với thời kỳ toàn thịnh lúc trước còn cường đại hơn. Trước đây Vạn Pháp Chúa Tể biết được rất nhiều trận pháp. Thế nhưng lại bởi vì thực lực cá nhân có hạn cho nên không có cách nào bố trí. Hiện tại lại có nhiều Chúa Tể tới đây như vậy, rất nhanh đã bố trí chung quanh Vạn Pháp cung vô số trận pháp. Nếu như không có chủ nhân là hắn đồng ý, căn bản sẽ không vào được bên trong.
Bên trong cung điện Vạn Pháp cung rộng rãi có đông đảo Chúa Tể hội tụ lại với nhau.
- Cũng không biết chuyện mà chủ nhân muốn đi làm đã xong hay chưa?
Lúc này Đoạn Diệc đang ngồi ở trên một cái vương tọa, hai hàng lông mày nhíu lại.
- Yên tâm đi, chủ nhân phúc duyên thâm hậu, làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn! Đúng rồi, đoạn thời gian trước Tà Nguyệt Chí Tôn vực tự nhiên đổ nát, không biết bên đó đã xảy ra chuyện gì!
Phù Ám Triều ở một bên nói.
Đối với vị chủ nhân như Nhiếp Vân, bọn họ xem như vô cùng yên tâm, bất luận là thực lực hay là trí tuệ, đều không phải là người mà bọn họ so sánh. Nếu
như thực sự gặp phải chuyện gì đó. Như vậy cho dù bọn họ có ở trước mặt thì có lẽ cũng không có được tác dụng gì.
- Chuyện Tà Nguyệt Chí Tôn vực quả thực ta không biết đã xảy ra chuyện gì, bất quá, ta lại nghe được một tin tức. Chỉ là cũng không biết nó có thật hay không mà thôi.
Vạn Pháp Chúa Tể nói.
- Tin tức gì?
Mọi người đồng loạt nhìn sang.
Tuy rằng Vạn Pháp Chúa Tể ở lâu trong Thập Phương Thiên vực, thế nhưng hắn cũng có hệ thống tình báo của mình, có thể bất cứ lúc nào hỏi thăm tin tức trong Tam giới.
- Ta nghe nói, dường như... A Dục Vương đã chết!
Do dự một chút, Vạn Pháp Chúa Tể nói.
- A Dục Vương vẫn lạc?
- Ngươi đang nói đùa sao?
Tất cả mọi người đều sững sờ, không thể tin nỏi.
Cường giả Phong vương đứng ở trên đỉnh của Hỗn Độn hải dương, không người có thể làm bọn hắn thương tổn, làm sao có khả năng nói vẫn lạc là vẫn lạc được chứ? Chuyện này không có khả năng a!
- Ta cũng chỉ nghe nói như vậy. Không biết có phải là chính xác hay không, chờ sau khi Nhiếp Vân Chúa Tể trở về chẳng phải chúng ta sẽ biết được hay sao?
Thấy mọi người không tin, Vạn Pháp Chúa Tể cũng không có nói thêm gì nữa.
Nói thật, tin tức này, sau khi hắn nghe nói qua cũng không thể tin tưởng được.
Tứ đại cường giả Phong vương. Năm đó khi Tu La Vương vẫn lạc đã có người nói Tam giới cũng suýt chút nữa hủy diệt. Nếu như A Dục Vương thực sự có chuyện thì làm sao ngay cả một chút động tĩnh cũng không có chứ? Cho dù Tà Nguyệt Chí Tôn vực xuất hiện biến cố, thế nhưng cuối cùng không phải cũng không có chuyện gì xảy ra hay sao?
- Chủ nhân đi thời gian dài như vậy, nhất định đã gặp phải biến cố gì đó. Không biết chủ nhân thế nào rồi, có nguy hiểm hay không?
Nói tới Nhiếp Vân, Tử Đồng Bất Hủy có chút lo lắng nói.
Tuy rằng hắn không có linh hồn, thế nhưng một khi xác định cống hiến cho ai thì lại vô cùng trung tâm với người đó.
- Ha ha. Ngươi cũng không quá tự tin với ta nha.
Tử Đồng Bất Hủy còn chưa nói hết lời thì trên không trung đã có một tiếng cười vang lên, lập tức có một bóng người từ bên ngoài cửa nhanh chóng đi vào, người này không phải là Nhiếp Vân thì có thể là ai?
Trận pháp phòng vệ Chúa Tể bên ngoài đối với hắn mà nói, không có bất kỳ tác
dụng gì.
- Chủ nhân!
- Nhiếp Vân Chúa Tể!
Nhìn thấy hắn đi vào, tất cả mọi người đều hưng phấn mà vội vàng đứng dậy.
- Ngồi đi!
Nhiếp Vân cũng không khách khí mà đi tới vị trí chính giữa của đại điện rồi lại ngồi xuống.
- Chủ nhân, chuyện của người...
Phù Ám Triều hỏi.
- Hữu kinh vô hiểm, thuận lợi hoàn thành!
Nhiếp Vân cũng không có nói nhiều.
Hắn tách ra với mọi người, chủ yếu là dự định lẻn vào sào huyệt Phong vương, chỉ lo xuất hiện nguy hiểm, liên lụy tới mọi người. Thế nhưng toàn bộ mọi chuyện bây giờ đã xong, hắn cũng biết nỗi khổ tâm của đám người A Dục Vương cho nên cũng không cần phải nói ra làm gì.