Dù sao, giao chiến với dị tộc, coi như bọn họ là Chúa Tể thì thực lực cũng kém quá nhiều.
- Vậy thì tốt...
Nghe thấy hắn nói đã hoàn thành, tất cả mọi người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
- Được rồi. Lần này tới đây là vì muốn giới thiệu cho các ngươi một vị bằng hữu, bất quá, các ngươi không cần sốt sắng, tính khí của hắn rất tốt!
Mới vừa rồi khi đi cùng với Nhiếp Đồng tới trước trận pháp Vạn Pháp cung, hắn lo làm cho những người này sợ hãi cho nên mới không để cho Nhiếp Đồng trực tiếp đi vào.
- Bằng hữu?
- Thứ chúng ta thích nhất là kết bạn nha!
- Ha ha, Nhiếp Vân Chúa Tể nói đùa rồi. Trải qua nhiều mưa gió như vậy, còn có chuyện gì có thể khiến cho chúng ta sợ hãi được chứ?
Tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Trong mắt của bọn họ, bằng hữu mà Nhiếp Vân đưa ra, có khả năng là khí linh giống như Tĩnh Tâm vậy. Hoặc là một vị Chúa Tể nào đó trong Tam giới, cho nên mọi người cũng không có suy nghĩ nhiều.
- Vậy thì tốt, Nhiếp Đồng, vào đi!
Thấy mọi người đã có chuẩn bị tâm tư, Nhiếp Vân cũng không nói nhiều mà nhìn về phía ngoài điện, mở miệng nói một câu.
- Được rồi, ca ca!
Sưu!
Nương theo một đạo thanh âm sảng khoái vang lên, Nhiếp Đồng đã xuất hiện ở trước cửa đại điện, lại nhanh chân đi vào.
- Tu La Vương bệ hạ...
Vừa nãy mọi người ý cười đầy mặt, thế nhưng nụ cười lúc này lại cứng lại ở trên mặt. Một lát sau cả đám mới dùng thanh âm khàn khàn lên tiếng, mỗi một người suýt chút nữa té xỉu.
Giới thiệu một vị bằng hữu... Bọn họ theo bản năng lại cho rằng đó là một vị Chúa Tể, làm sao lại là... Cường giả Phong vương?
Hơn nữa còn là người có thực lực mạnh nhất, hung danh thịnh nhất bên trong Tam giới là Tu La Vương cơ chứ?
- Tham kiến Tu La Vương bệ hạ!
Trong đám người, phản ứng của Phù Ám Triều nhanh nhất, hắn vội vàng khom người quỳ gối, những người khác cũng phản ứng kịp, cũng hành lễ theo sau. Chỉ có Linh Tú đại đế lẳng lặng đứng tại chỗ, thân thể mềm mại khẽ run rẩy, hai mắt gắt gao tập trung vào thiếu niên trước mặt, miệng không nói một lời.
- Không muốn câu nệ, Nhiếp Đồng là đệ đệ ta, mọi người cứ tùy ý là được rồi!
Nhìn thấy thái độ của mọi người như vậy, Nhiếp Vân cười khổ, xem ra vừa nãy chào hỏi cũng không có hiệu quả quá lớn. Cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là nói ra thân phận của đối phương.
Bất quá hắn còn chưa dứt lời thì mọi người đã nhìn về phía hắn, ánh mắt mỗi người đều tràn ngập vẻ quá dị.
Một người là đệ nhất trong Chúa Tể, một người là đệ nhất trong Phong vương... Hai huynh đệ này, quả thực làm cho người ta không nói được lời nào a.
- Nhiếp Đồng, đến đây ta giới thiệu cho đệ một chút!
Nhìn thấy có nói thêm nữa thì mọi người vẫn câu nệ, Nhiếp Vân không thể làm gì khác hơn là mở miệng giới thiệu cho Nhiếp Đồng một phen:
- Vị này chính là chủ nhân của nơi này, Vạn Pháp Chúa Tể, vị này chính là Phù Ám Triều Chúa Tể, Đoạn Diệc Chúa Tể...
Giới thiệu mọi người xong, cuối cùng hai mắt hắn rơi vào trên người Linh Tú đại đế:
- Vị này...
Nói xong, lúc này hắn mới phát hiện ra, hai mắt đen nhánh của Linh Tú đại đế không nhúc nhích nhìn mà chằm chằm vào Nhiếp Đồng, mang theo tâm tình phức tạp, nước mắt trong suốt xuất hiện, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể rớt xuống vậy.
Mà Nhiếp Đồng thì đang dùng vẻ mặt lung túng nhìn qua, thi thoảng lại vò đầu, không biết nên làm như thế nào.
- Ngươi... Rốt cục cũng đã trở về rồi sao?
Linh Tú đại đế mở miệng trước.
- Ta...
Nhiếp Đồng khi nói chuyện người khác thì rất có kinh nghiệm, thế nhưng tới lúc bản thân mình thì lại không có chủ ý, hai tay dùng sức vò đầu, cũng không biết nên làm gì bây giờ. Hắn liên tục nhìn về
phía Nhiếp Vân.
Những người khác thấy cảnh này, nhất thời cũng hiểu ra được, trước đó bọn họ đã nghe nói người trong lòng Linh Tú đại đế là Tu La Vương, chẳng qua ban đầu bọn họ cũng không quá tin tưởng. Thế nhưng lúc này nhìn thấy cảnh này, bọn họ đã hoàn toàn hiểu ra.
Hóa ra tin đồn lại là sự thật!
- Được rồi, đừng xem nữa. Vạn Pháp, đi mang rượu ngon mà ngươi cất ra đây. Sau đó lại phái người chuẩn bị chút thức ăn, chúng ta đi nơi khác uống rượu!
Biết Linh Tú đại đế và Nhiếp Đồng nhất định sẽ có rất nhiều lời muốn nói. Đám người bọn hắn đứng đợi ở chỗ này sẽ có nhiều bất tiện cho nên Nhiếp Vân nói một câu. Bàn tay chộp một cái, lập tức có lực lượng đẩy mọi người đi ra ngoài, trong chốc lát bên trong đại điện lập tức trở nên yên tĩnh lại, chỉ còn lại hai người bên trong.
- Cái này... Linh Tú đại đế, ngươi nhận nhầm người rồi. Tuy rằng hiện tại ta là Tu La Vương, nhưng... Cũng không phải là Tu La Vương trước đây a... Nói cách khác, sau khi sống lại, ta đã có một ý thức khác. Cũng không phải là người trước kia ngươi yêu thích..
Thấy mọi người đã đi, Nhiếp Đồng càng thêm lúng túng, cũng không còn vẻ quyết đoán trước kia của Tu La Vương nữa, hắn vội vàng nói.
- Một ý thức khác?
Linh Tú đại đế hỏi.
- Đúng vậy, Tu La Vương vì cứu vớt Hỗn Độn hải dương cho nên đã phân ra một đạo ý niệm hộ tống Hỗn Độn chi tâm rời đi. Làm ra cái chết giả tạo!
Nhiếp Đồng nhanh chóng luyến thoắng một phen:
- Sauk hi đem Hỗn Độn chi tâm diễn biến thành thế giới. Đạo tàn hồn này của hắn cũng trải qua luân hồi. Mà ta kỳ thực chính là ý chí sau khi luân hồi xuất hiện, sau đó... Chúng ta giao phong, ta đã diệt sát ý chí của hắn, vì lẽ đó... Ta và Tu La Vương trước đây hoàn toàn là hai người khác nhau.
Giải thích như vậy tuy rằng có thể khiến cho Linh Tú đại đế hận mình, thế nhưng Nhiếp Đồng cũng không có biện pháp nào khác.
Trên thực tế đây là cũng là sự thực, hắn và linh hồn của Tu La Vương cộng sinh, cuối cùng đã giết chết đối phương. Nói kỹ càng ra, kỳ thực cũng là hắn giết chết Tu La Vương.
- Không... Ngươi chính là hắn!
Nghe thấy nàng nói như thế, vốn Nhiếp Đồng tưởng rằng nàng sẽ trực tiếp nổi khùng, muốn giết chết mình trả thù cho Tu La Vương lúc trước. Thế nhưng hắn lại không nghĩ rằng nước mắt của Linh Tú đại đế lại rơi xuống mặt đất, thân thể mềm mại càng ngày càng run rẩy.
- Ta chính là hắn sao?
Nhiếp Đồng cũng có chút không hiểu rõ nổi.
Rõ ràng vừa nãy hắn đã giải thích rất rõ, thế nhưng nữ nhân trước mắt này vẫn không tin... Chẳng lẽ nàng tan hung nhớ quá mức cho nên điên rồi sao?
- Có phải hiện tại ngươi đã nắm giữ tất cả ký ức của hắn đúng không? Thậm chí cũng thường thường cảm thấy mình chính là Tu La Vương, chuyện ức vạn năm trước cũng có cảm giác tự mình trải qua đúng không?