Vô Tận Đan Điền

Hiểu lầm


trước sau

Do dự một chút, Triệu Nhiễm nhìn tới:

- Nếu là đệ tử hạch tâm, tên họ lai lịch, nên không cần phải giữ bí mật đi, không biết các hạ là môn hạ của vị trưởng lão nào?

- Ta... Ta không phải môn hạ của vị trưởng lão nào cả...

Nhiếp Vân lắc đầu.

Trưởng lão của Hỏa Thần tông hắn cơ hồ không nhận ra ai, giả mạo đệ tử của người nào cũng không tốt, không bằng không nói.

Hắn nói là lời thật, Triệu Nhiễm nghe vào tai lại cả kinh.

Không phải vị trưởng lão nào... Ý tứ không phải là môn hạ của chưởng môn sao?

Còn có chút không dám tin tưởng, không nhịn được hỏi lần nữa:

- Chỉ cần là trưởng lão tông môn, luôn có tên phong tước hiệu! Mặc dù tại hạ bất tài, nhưng tông môn hai trăm mười chín vị trưởng lão đều từng tham kiến! Hơn nữa đều biết tên họ...

- Ách...

Nghe giọng nói của đối phương mang ý tra hỏi, Nhiếp Vân biết không báo một cái danh hiệu, đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ, không thể làm gì khác hơn là cười khổ một tiếng:

- Thực không tiện, gia sư từng có chỉ lệnh, tu vi không đạt tới trình độ để cho lão nhân gia hài lòng, là không được tiết lộ, cho nên...

Dù sao cũng là mở mắt nói bậy, hai đời làm người, kiến thức rộng, lý do thuận miệng liền có thể nói ra.

Người tu luyện tính khí thất thường, không muốn để cho người ta nói tên cũng có khối người, không coi là ly kỳ.

Nhiếp Vân nói bậy, Triệu Nhiễm nghe được lại lần nữa run lên.

Trong trưởng lão cũng không ít người bảo mật thu đệ tử, nhưng chưa từng nghe nói qua tu vi không để cho hắn hài lòng, liền không được tiết lộ tên họ... loại quy củ này dường như... Đệ tử của chưởng môn có!

Đệ tử của chưởng môn cùng đệ tử của trưởng lão tiếp xúc không nhiều, có thể biết cũng không nhiều, nhưng mỗi đệ tử của chưởng môn, ở trước khi công bố thân phận, là không nhìn ra đặc thù, thậm chí còn có một chút đệ tử xen lẫn trong nội môn, để người cho rằng chẳng qua là đệ tử nội môn bình thường, chỉ đợi Nhất Phi Trùng Thiên!

Đây không phải nói hưu nói vượn, trong hàng đệ tử chưởng môn có một vị rất nổi danh tên Phạm Tước, chính là như vậy!

Lúc ấy Phạm Tước sư huynh này còn không phải nội môn, chỉ là đệ tử ngoại môn bình thường, không hiện sơn lộ thủy, không nhìn ra cái gì, có một ngày thời điểm chưởng môn tuyên bố hắn là đệ tử thứ năm của mình, đột nhiên bùng nổ lực lượng cường đại, để cho tất cả mọi người khiếp sợ không thôi!

Che giấu thân phận, lẫn vào trong những đệ tử khác, là một loại phương thức tu luyện chưởng môn yêu cầu, có thể lịch luyện nội tâm, vì sau này trưởng thành đánh xuống cơ sở, còn có thể biết tông môn xuất hiện vấn đề nội tại gì, nương theo tu vi tăng trưởng, sau khi nắm thực quyền trong tay, sẽ có biện pháp xử lý tốt hơn.

Chẳng lẽ... người này giống như Phạm Tước sư huynh? Nhìn như thực lực chỉ là Vương cảnh đỉnh phong, trên thực tế là một loại lịch luyện?

Nghĩ tới những thứ này, Triệu Nhiễm thu lại ngạo khí, bất quá trong lòng còn có chút nghi vấn, do dự một chút nói:

- Nếu không tiện nói, ta cũng không bắt buộc, bất quá tên họ của ngươi tổng nên nói một chút đi, ngoài ra, ta mới vừa học được mấy chiêu, muốn tìm người so tài một cái, không biết các hạ có tiện hay không?

- Ta tên là Nhiếp Vân!

Tên không có gì không thể nói, Nhiếp Vân trực tiếp nói, về phần so tài, thì lắc đầu một cái:

- Thực lực của ta quá thấp, nếu không phải Cốc huynh thành tâm mời, cũng sẽ không tới, so tài... ta xem thôi miễn đi!

- Người tu luyện, so tài thuộc về chuyện thường, lại nói, chúng ta một lát nữa có thể đối mặt nguy hiểm, nếu như ngay cả thực lực của song phương cũng không biết, thì làm sao phối hợp ăn ý?

Triệu Nhiễm nói.

- Ách...

Đối phương nói là lời thật, tìm di tích khó tránh khỏi sẽ gặp phải không ít nguy hiểm, người hợp tác, lẫn
nhau hiểu rõ là nhất định, Nhiếp Vân dừng lại một chút, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái:

- Được rồi! Mong Triệu sư huynh lưu tình!

- Cẩn thận!

Thấy hắn đáp ứng, Triệu Nhiễm cũng không nói nhiều, một chưởng vỗ tới.

Hắn phỏng đoán người trước mắt này có thể là đệ tử của chưởng môn, chiêu số không dám quá mức, chưởng phong như nước thủy triều, lực lượng tứ bình bát ổn!

Mặc dù chiêu số không hoa lệ, không phải tuyệt chiêu gì, nhưng hắn thân là Hoàng cảnh sơ kỳ đỉnh phong, một chưởng đi xuống lực lượng phi phàm, đừng nói Vương cảnh đỉnh phong, cho dù Hoàng cảnh bình thường, như Chí Hào tướng quân, là quyết không đở được.

Không biết hắn là muốn dò xét mình, Nhiếp Vân thấy chưởng lực hùng hậu, khí tức phi phàm, không dùng tới không gian chi lực của thế giới nạp vật là khó có thể ngăn cản, không thể làm gì khác hơn là bàn tay lộn một cái, nghênh tới.

Ầm!

Hai chưởng đụng nhau, lực lượng đồng thời tiêu tán ở trên không trung, không mạnh không kém, vừa đủ triệt tiêu, giống như tính toán chính xác, không dư thừa tiết ra ngoài chút nào!

- Quả nhiên...

Con ngươi của Triệu Nhiễm co rụt lại, trước hoài nghi tan thành mây khói, trong lòng xác định:

- Nhất định là đệ tử của chưởng môn...

Từ lúc ra tay đến va chạm, cách nhau không vượt qua một giây, thời gian ngắn ngủi như vậy, xác định chiêu số công kích, lực lượng của hắn, hơn nữa đánh ra chiêu số không kém chút nào, lực khống chế như vậy tuyệt không phải một Vương cảnh đỉnh phong có thể hoàn thành!

Đừng nói Vương cảnh đỉnh phong, cho dù Hoàng cảnh trung kỳ La Hạo cũng không làm được!

Vì vậy Triệu Nhiễm biết rõ, hắn đoán đến đối phương, không phải tu vi chân thật, mà là giấu giếm thực lực!

Hắn có thể nhìn thấu tu vi của người khác, cũng không phải thực lực mạnh mẻ, mà là dưới cơ duyên xảo hợp lấy được thiên phú, chỉ cần thực lực không có đạt tới Đế cảnh, là có thể ung dung nhìn thấu, vô luận bí pháp ngụy trang gì cũng vô dụng.

Cái thiên phú này hắn ai cũng không dám nói, sử dụng qua nhiều lần, lần nào cũng đúng, coi là kim chỉ thủ, để cho hắn trước thời hạn làm ra dự phán, xu cát tị hung, nhiều năm qua xuôi gió xuôi nước, không có gặp phải quá nhiều nguy hiểm.

Giờ phút này, rõ ràng thấy đối phương là Vương cảnh đỉnh phong, lại có thực lực để cho hắn sợ hãi, thiên phú lần nào cũng đúng mất tác dụng, chỉ bằng vào một điểm này... người trước mắt hẳn nhất định là đệ tử hạch tâm, còn là đệ tử của chưởng môn!

Nghĩ tới đây cao ngạo trong mắt Triệu Nhiễm hoàn toàn biến mất, đối với Nhiếp Vân ôm quyền, bái một cái, một bộ khiêm nhường:

- Vừa mới có nhiều đắc tội, mong Nhiếp Vân sư huynh thứ lỗi!

- Sư huynh?

- Triệu Nhiễm sư huynh gọi đối phương là sư huynh?

Triệu Nhiễm trước cứ sau cung rơi vào trong mắt đám người La Hạo, con ngươi đều co rụt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện