Vô Tận Đan Điền

Hạo Viên


trước sau

Đối với thiếu niên Nhiếp Vân này, bọn họ chưa từng nghe nói qua, nhưng đại danh của Triệu Nhiễm lại sớm nghe nói, người này nổi danh bắt nạt kẻ yếu, xem thường những đệ tử khác, lấy mình làm trung tâm, không coi bất kỳ người nào ra gì.

Khuyết điểm này ai cũng biết, nếu không phải không tìm được đệ tử hạch tâm, La Hạo là quyết sẽ không mời hắn.

Nhưng bây giờ người mắt cao hơn đầu này, lại cúi người gọi “sư huynh”...

Liếc mắt nhìn nhau, đám người La Hạo lần nữa nhìn về phía Nhiếp Vân, trong mắt tràn đầy kính sợ.

- Ách?

Không nghĩ tới Triệu Nhiễm tùy tiện cùng hắn va chạm một chưởng, trong lòng nghĩ nhiều như vậy, thậm chí để cho đám người La Hạo trở nên thay đổi thái độ, Nhiếp Vân cười nhạt.

Mặc dù không biết vì sao thái độ của đối phương thay đổi, nhưng cung kính với hắn ít nhất là chuyện tốt, có thể tránh khỏi không ít phiền toái.

Thấy thái độ của mọi người cung kính, Cốc Dương tràn đầy kiêu ngạo, người trước mắt này là hắn mời tới, địa vị càng cao, mặt mũi của hắn càng lớn, cố nén kích động trong lòng, đi tới bên cạnh Nhiếp Vân, giới thiệu thân phận của mọi người:

- Nhiếp Vân sư huynh, vị này là La Hạo sư huynh, hai vị kia theo thứ tự là Thôi Diệu cùng Trần Trúc sư huynh!

Nhiếp Vân theo hắn giới thiệu nhìn qua.

La Hạo trước liền đoán được, lần nữa giới thiệu cũng chỉ là ấn chứng suy đoán mà thôi, về phần hai vị còn lại, Thôi Diệu là một thanh niên biểu tình đần độn, nghe được giới thiệu liền cộc lốc cười một tiếng:

- Tham kiến Nhiếp Vân sư huynh!

Trần Trúc mặt mũi trắng noãn, dáng gầy gò, tựa hồ có chút hướng nội, cũng bái một cái, lại kìm nén đến đỏ mặt, một câu nói không ra lời.

Hai cái này bộ dáng không xuất chúng, thậm chí có ít văn nhược, trên thực tế Nhiếp Vân biết, thực lực của bọn họ không kém chút nào, đều là cường giả Hoàng cảnh sơ kỳ đỉnh phong, so với Triệu Nhiễm cũng không kém quá nhiều!

- Bây giờ mọi người đều đã nhận biết, ta liền bêu xấu nói một chút!

Giới thiệu mọi người lẫn nhau xong, thấy bầu không khí có chút lúng túng, La Hạo mở miệng:

- Chúng ta tụ chung một chỗ, là muốn đi một di tích trước kia phát hiện, vốn là ước định năm ngày sau, kết quả Quần Liêu xuất hiện ngoài ý muốn, bản đồ trong tay hắn, có thể đã rơi vào trong tay những người khác, cho nên không thể làm gì khác hơn là khởi hành trước thời hạn! Có thể có chút vội vàng... nhưng may mắn có Nhiếp Vân, Triệu Nhiễm hai vị sư huynh tới giúp một tay, nếu không lần này chúng ta sợ rằng lại phải vô công phản hồi!

Nói đến đây, La Hạo nhìn Nhiếp Vân cùng Triệu Nhiễm gật đầu cười, nói tiếp:

- Mấy người chúng ta trải qua di tích, đã biết một ít, bây giờ ta chủ yếu nói cho hai vị sư huynh!

- Cái di tích này là mấy người chúng ta ở một lần hoàn thành nhiệm vụ ngoài ý muốn phát hiện, cách nơi này không xa, nếu đoán không sai, chắc là của Hạo Viên tiền bối lưu lại!

- Hạo Viên? Trưởng lão thứ một trăm bảy mươi bảy của tông môn... Hạo Viên?

Đám người Triệu Nhiễm nghe được danh tự này không có phản ứng quá lớn, nhưng Nhiếp Vân thì híp mắt lại.

Hắn nhìn qua Tàng Thư khố của Hỏa Thần tông một lần, biết không ít nhân vật nổi danh trong lịch sử tông môn.

Hạo Viên này, cho dù ở trong vô số tiền bối của Hỏa Thần tông, cũng là tồn tại rất chói mắt.

- Trưởng lão đời thứ một trăm bảy mươi bảy?

Triệu Nhiễm vốn không thèm để ý, lúc này nghe được chủ nhân di tích đã từng là trưởng lão tông môn, ánh mắt sáng lên.

Hắn thân là đệ tử của trưởng lão, biết trưởng lão có bao nhiêu tài sản, nếu như di tích thật là cường giả loại này lưu lại, khẳng định không đơn giản.

- Sư huynh biết Hạo Viên?

Nghe hắn một hơi nói ra Hạo Viên là trưởng lão tông môn, thậm chí đời nào, La Hạo tràn đầy kinh ngạc.

Ban đầu tiến vào di tích, thấy Hạo Viên tiền bối lưu lại chữ viết, mặc dù nhận ra tên, biết
có thể là tiền bối của tông môn, nhưng không biết thân phận cụ thể, sau đó trở lại tông môn nhiều mặt kiểm chứng mới hiểu được người nọ là trưởng lão rất nổi danh của tông môn.

Thiếu niên trước mắt này, nghe được tên liền một hơi nói ra thân phận của Hạo Viên, hiểu rõ lịch sử tông môn để cho người ta kinh ngạc.

- Hạo Viên trưởng lão là thiên tài rất nổi danh của Hỏa Thần tông, thực lực mạnh mẻ, chỉ là tính khí có chút quái dị, quan hệ với những người khác của tông môn không quá tốt, lại cả đời kiêu căng, không thu một đệ tử! Cho nên sau khi hắn chết, cả đời tích góp đi nơi nào, lại không có người biết!

Nhiếp Vân nói.

- Sư huynh quả nhiên kiến thức phi phàm, nói không sai chút nào!

Nhiếp Vân giới thiệu không nhiều, lại nhắm thẳng vào hạch tâm của Hạo Viên, La Hạo không khỏi khen ngợi.

Trong tài liệu Hạo Viên điều tra, người này bảo thủ, duy ngã độc tôn, là một người hết sức tự phụ, mặc dù thực lực ở trong hàng trưởng lão rất cao, lại không được ưa chuộng, hơn không có bằng hữu đệ tử.

Người như vậy sống để cho người ta kiêng kỵ, sau khi chết lưu lại gì đó tất nhiên cực kỳ phong phú, để cho người ta thèm thuồng, chỉ bất quá, căn cứ lịch sử ghi lại, hắn tử vong lúc nào, thậm chí mộ địa ở nơi nào, vô số người tìm, nhưng không được kết quả, không nghĩ tới bị mấy người bọn hắn phát hiện.

Không thể không nói vận khí nghịch thiên.

Giới thiệu xong Hạo Viên, La Hạo nói tiếp:

- Cửa vào di tích có một phong ấn đặc thù bao phủ, chỉ có lực lượng hỏa diễm của đệ tử hạch tâm Hỏa Thần tông mới có thể hòa tan, mở ra lối đi! Lần trước mặc dù chúng ta tìm được cửa vào, nhưng không cách nào tiến vào, mới quyết định về trước, mời một vị sư huynh tới giúp một tay...

- Hai vị sư huynh chịu tới trợ giúp, chỉ cần phá vỡ phong ấn... Bên trong lấy được bảo vật, chúng ta nguyện ý giao ra bảy thành!

- Bảy thành?

Nhiếp Vân, Triệu Nhiễm sửng sốt một chút, đồng thời lộ ra kinh ngạc.

Hạo Viên này không khỏi quá hào phóng đi, di tích là bọn hắn phát hiện, hai người tới chẳng qua là giúp chút bề bộn mà thôi, lại cho lợi ích lớn như vậy, thật hay giả?

Không chỉ bọn họ kinh ngạc, đám người Cốc Dương cũng sửng sốt một chút, bất quá ba người lấy La Hạo nói như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, kinh ngạc chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.

La Hạo vô luận thực lực hay mưu trí đều trên bọn hắn, có thể phát hiện di tích là một chuyện, về phần sau này lấy được bảo tàng như thế nào phân phối, lại là một chuyện khác.

- Người này rất thông minh...

Đối với đối phương phân phối bảy thành, Nhiếp Vân đầu tiên là kinh ngạc, sau đó sắc mặt ngưng trọng.

La Hạo này nhìn cũng không có lỗ mãng như mặt ngoài, ngược lại còn rất khó đối phó.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện