Vô Tận Đan Điền

Ta tên là Lăng Nguyệt


trước sau

Truyền thuyết, người này vô cùng xinh đẹp, được xưng mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, bất quá sau khi thành Đại Đế, thì không ai dám nói danh hiệu này, cho tới sau đó Bích Lạc tiên tử thành danh, danh hiệu rơi vào trên người nàng, giờ phút này thấy chân nhân, tất cả mọi người mới hiểu được, mặc dù dung mạo của Bích Lạc tiên tử không kém, nhưng khí chất khẳng định còn kém một ít!

Khí tràng đặc hữu của cường giả Đế cảnh, không có đạt tới loại cấp bậc này, là căn bản không có biện pháp sánh bằng.

Đây là một loại siêu nhiên, khí chất thậm chí ở trên Thiên Đạo!

- Đế Huyền?

Tựa hồ Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng nghe qua danh tự này, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, kích động đến siết chặc nắm đấm.

Từ Hỗn Độn hải dương đi tới Hoàn Vũ Thần giới, cho dù nàng là Thiên Vị vương giả, cũng khó tránh khỏi tao ngộ không ít thất bại, có thể bái cường giả đệ nhất thiên hạ phái nữ làm sư, về sau tu luyện nhất định sẽ thuận bườm xuôi gió.

- Lễ bái sư ta sẽ chiêu cáo thiên hạ, sẽ không thiệt thòi ngươi, bất quá những thứ này đến Thần Nữ Phong lại nói, đi theo ta đi!

Nói ra tên của mình, Đế Huyền hất tay một cái, mang Đạm Đài Lăng Nguyệt đi vào vòng xoáy.

- Sư phụ... Ta có chuyện muốn nhờ, xử lý xong chuyện này, ta lập tức trở về với ngươi!

Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng không trực tiếp rời đi, mà do dự một chút, cắn răng nói.

- Nói!

Thần sắc của Đế Huyền lạnh nhạt.

Đạt tới loại cấp bậc như nàng, đã rất có ít chuyện quanh quẩn trong lòng, xúc động bản tâm.

- Ta muốn... cầu một viên linh dược giải độc, cứu một người!

Đạm Đài Lăng Nguyệt vội nói.

- Linh dược giải độc? Trúng độc gì?

Không nghĩ tới là chuyện này, Đế Huyền nhíu mày.

Đại Đạo của nàng không am hiểu giải độc, nếu như độc tính quá mạnh mẻ, cho dù là nàng cũng không có biện pháp, dù sao độc bất đồng, phương thức phương pháp giải độc cũng không giống nhau.

- Ta cũng không biết. Chỉ biết là lực lượng bị phong ấn, không thể nhúc nhích...

Đạm Đài Lăng Nguyệt nói.

- Lực lượng bị phong ấn? Người này thực lực là gì?

Đế Huyền tiếp tục hỏi.

- Là Vương cảnh sơ kỳ!

- Vương cảnh sơ kỳ? Độc kia không tính là lợi hại, ta có một viên Tuyết Lộ đan, ngươi đưa cho hắn dùng, hẳn có thể giải được!

Cổ tay Đế Huyền lộn một cái, lòng bàn tay nhiều hơn một cái bình ngọc.

Tuyết Lộ đan đối với cường giả Hoàng cảnh cũng hữu dụng, có thể giải vạn độc, là một loại linh dược rất đặc thù, đối với người khác mà nói vô cùng trân quý, nhưng đối với Đế Huyền lại không coi vào đâu!

Nếu như người trúng độc là Hoàng cảnh viên mãn, có khi nàng còn phải cân nhắc, một Vương cảnh sơ kỳ nho nhỏ cũng có thể chống cự không chết, khẳng định vô cùng đơn giản.

- Đa tạ sư phụ!

Ánh mắt sáng lên, Đạm Đài Lăng Nguyệt vội vàng cầm bình ngọc ở lòng bàn tay, tâm tình kích động.

- Nha đầu này...

Thấy bộ dáng này của nàng, vành mắt của Nhiếp Vân ửng đỏ.

Hắn biết Đạm Đài Lăng Nguyệt cần thuốc giải độc mục đích là gì... Là vì cứu hắn!

Chỉ bất quá nàng tựa hồ còn không biết, nàng rời đi không lâu mình liền tỉnh, cũng đi tới Hoàn Vũ Thần giới, thậm chí đã giải hết kịch độc trên người.

- Đạm Đài Lăng Nguyệt, ta ở chỗ này, độc trên người cũng đã giải!

Biết những thứ này, Nhiếp Vân cũng không nhịn được nữa, hô lên.

Bởi vì Đế Huyền xuất hiện, toàn bộ không gian mặc dù nhiều người, lại không ai dám nói chuyện, thậm chí thở mạnh cũng không dám, tiếng la của hắn lập tức đưa tới oanh động, tất cả mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn tới.

- Là ta...

Không để ý tới ánh mắt của mọi người, tinh thần của Nhiếp Vân động một cái, ngụy trang trên người biến mất, lộ ra dung mạo chân thực.

- Nhiếp Vân...

Tựa hồ Đạm Đài Lăng Nguyệt không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp hắn, sửng sốt một chút, trong mắt tràn đầy mừng rỡ:

- Ngươi không phải còn ở... độc đã giải độc?

Dựa theo tin tức nàng biết, Nhiếp Vân
chắc còn ở Hỗn Độn hải dương, sao lại đến nơi này, hơn nữa nhìn tinh lực đầy đặn, không có dấu hiệu trúng độc chút nào?

Chẳng lẽ độc trên người đã hoàn toàn giải?

- Phải, ta đã giải độc...

Đi tới bên cạnh Đạm Đài Lăng Nguyệt, Nhiếp Vân muốn ôm người ngọc vào trong ngực, nhưng nhớ tới nàng mất đi trí nhớ, dừng lại một chút.

- Thực lực của ngươi... Cũng tới Vương cảnh viên mãn, nếu như vậy... ta an tâm!

Thấy động tác của hắn, Đạm Đài Lăng Nguyệt biết hắn nghĩ cái gì, khẽ mỉm cười, đi tới trước, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, trong mắt mang theo ôn nhu, một lát sau, lui về phía sau hai bước nhìn về phía Hỗn Độn Vương:

- Ta phải theo sư phụ tu luyện, ngươi theo hắn đi, có Nhiếp Vân, chắc hẳn các ngươi sẽ không thiệt thòi!

- Vâng!

Hỗn Độn Vương gật đầu.

- Đi thôi!

Đế Huyền một mực không lên tiếng, khi thấy Đạm Đài Lăng Nguyệt chủ động ôm Nhiếp Vân, hơn nữa ánh mắt ôn nhu, đôi mi thanh tú không khỏi nhíu lên.

- Vâng, sư phụ!

Thấy Nhiếp Vân không có sao, Đạm Đài Lăng Nguyệt đã yên tâm, giao đám người Hỗn Độn Vương cho hắn, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, lúc này lại không lưu luyến, gật đầu một cái, xoay người đi trở về.

Ầm!

Đạm Đài Lăng Nguyệt mới vừa rời đi, một tiếng nổ ầm ngay cả Thiên Địa cũng run rẩy vang lên, một đạo uy áp phách thiên chấn địa tự thiên hàng lâm, trong nháy mắt bao phủ Nhiếp Vân.

Đám người Hỗn Độn Vương bên cạnh hắn bị uy áp chen chúc, đồng thời lui về phía sau mấy bước, từng cái sắc mặt ảm đạm.

Uy áp của cường giả Đế cảnh thực quá đáng sợ, không phải là bọn hắn có thể chống lại.

- Tiền bối...

Không nghĩ tới Đế Huyền thi triển ra uy áp cường đại như vậy, hơn nữa chỉ đối với một mình hắn, sắc mặt của Nhiếp Vân trở nên ảm đạm, cả người không ngừng run rẩy, tựa như trong nháy mắt rơi vào sóng lớn mênh mông, tùy thời sẽ bị tiêu diệt, từ sâu trong nội tâm sinh ra cảm giác vô lực.

Đừng nói hắn chẳng qua là Vương cảnh viên mãn, cho dù cường giả Hoàng cảnh viên mãn ở trước mặt cường giả Đế cảnh, cũng sẽ không tốt hơn quá nhiều, tầng thứ sinh mệnh của hai người chênh lệch, hoàn toàn là khái niệm bất đồng.

- Sư phụ...

Đạm Đài Lăng Nguyệt sợ hết hồn, vội vàng đi tới bên cạnh Đế Huyền.

Nàng không nghĩ tới sư phụ mới vừa quen biết này, sẽ ra tay với Nhiếp Vân, hơn nữa thi triển áp bách mãnh liệt như vậy.

Không để ý tới tiếng kêu của Đạm Đài Lăng Nguyệt, ánh mắt của Đế Huyền lạnh nhạt nhìn về phía Nhiếp Vân, giống như nhìn một con kiến hôi:

- Đệ tử của ta, ngươi không xứng! Bất kể các ngươi trước kia quan hệ thế nào, bây giờ tốt nhất không nên đi tìm nàng, nếu không... Ta sẽ giết ngươi!

- Nàng là thê tử của ta, tìm hay không là chuyện của ta, coi như ngươi là sư phụ của nàng... Cũng không ngăn được!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện