Không nghĩ tới đối phương bá đạo như vậy, trực tiếp muốn mình không đi tìm Đạm Đài Lăng Nguyệt, Nhiếp Vân siết chặc nắm đấm, gân xanh tóe ra, điên cuồng gầm to.
- Hừ! Cho rằng ta không dám giết ngươi?
Đế Huyền trợn mắt, khí thế giống như thực chất xông xuống.
Bị cổ lực lượng này va chạm, đầu gối của Nhiếp Vân mềm nhũn quỳ xuống đất, ngón tay hung hăng bắt vào mặt đất, chảy ra máu tươi.
Uy áp của đối phương giống như núi cao, mà tình huống của hắn bây giờ chẳng qua là một cây cỏ nhỏ ở chân núi, chênh lệch quá lớn, không đở được.
- Ngươi có thể giết ta... Nhưng ta muốn gặp người nào, ai cũng không ngăn cản được!
Khóe mắt mở to, Nhiếp Vân cố nén thân thể sắp bị áp nát, ngẩn đầu quát.
Người có thể không có ngạo khí, nhưng không thể không có ngạo cốt!
Mình muốn gặp Đạm Đài Lăng Nguyệt, đừng nói Đế cảnh, dù là Thiên Địa này cũng đừng nghĩ ngăn trở!
- Sư phụ...
Như sợ Đế Huyền nổi nóng làm ra chuyện tình kịch liệt hơn, Đạm Đài Lăng Nguyệt vội vàng đi tới bên cạnh, lôi kéo cánh tay của hắn.
Nhìn nàng một cái, ánh mắt Đế Huyền ôn nhu xuống, lần nữa nhìn về phía Nhiếp Vân:
- Ngươi không cần cảm thấy không cam lòng, nếu như dám đi tìm, ta sẽ để ngươi trực tiếp chết! Đế Huyền ta nói, luôn luôn giữ lời!
Nói xong không để ý tới bất kỳ người nào nữa, lôi kéo Đạm Đài Lăng Nguyệt, lăng không bay đi, tốc độ rất nhanh, thời gian nháy con mắt liền biến mất.
- Nguyệt Nhi...
Đế Huyền vừa rời đi, Nhiếp Vân nhất thời cảm thấy áp lực trên người biến mất, miệng thở hổn hển.
Vốn thực lực Vương cảnh viên mãn để cho hắn kiêu ngạo, ở trước mặt đối phương lại giống như con kiến hôi, không thể phản kháng, có thể đoán được, đối phương thật muốn giết mình, không cần xuất thủ, một cái ý niệm là có thể hoàn thành.
Không cam lòng, nồng nặc không cam lòng!
- Nhiếp Vân... Ngươi bảo trọng, không có đủ thực lực, thì đừng tới tìm ta, ngoài ra...
Nhìn thấu không cam lòng trong lòng hắn, hốc mắt của Đạm Đài Lăng Nguyệt ửng đỏ:
- Ta tên là Lăng Nguyệt!
Hô!
Nói xong hai người biến mất, không cảm giác được gì nữa.
- Ta tên là Lăng Nguyệt...
Trước khi đi Đạm Đài Lăng Nguyệt nói năm chữ, giống như sấm sét nổ vang ở bên tai, toàn thân Nhiếp Vân không khỏi căng thẳng, ngốc tại chỗ.
Nàng vốn tên Lăng Nguyệt, mình cũng biết tên của nàng, nhưng bây giờ lại mở miệng nói ra lời này, chỉ có một ý nghĩa... Lăng Nguyệt đã là Lăng Nguyệt trước kia!
Nàng đã hoàn toàn nhớ lại!
Nếu không, tuyệt sẽ không nói ra lời này, dùng năm chữ “ta tên là Lăng Nguyệt” đề cảnh tỉnh mình.
- Nguyệt Nhi...
Thân thể búng một cái, thẳng tắp nhảy tới chỗ vòng xoáy, bất quá còn chưa tới bên cạnh, vòng xoáy liền tan biến không còn dấu tích, phảng phất chưa bao giờ xuất hiện qua.
Đạm Đài Lăng Nguyệt... đã đi!
- Nguyệt Nhi, ta sẽ đường đường chính chính đi tìm ngươi, để cho tất cả mọi người biết... Ngươi là thê tử của ta!
Nhìn không gian trống không, Nhiếp Vân biết đây là thủ đoạn của cường giả Đế cảnh, hai người khẳng định đã về Thần Nữ Phong, muốn gặp lại, chỉ có thể đi Thần Nữ Phong tìm.
Thực lực bây giờ, tùy tiện qua, Đế Huyền nhất định sẽ chém giết mình! Hết thảy đều phải lấy thực lực nói chuyện!
Đi tới Hoàn Vũ Thần giới, Nhiếp Vân còn chưa bao giờ giống như lúc này, khát khao thực lực như vậy!
Nếu như bây giờ có thực lực Đế cảnh, Đế Huyền thì thế nào? Đạm Đài Lăng Nguyệt là của mình, nàng muốn mang đi, mình không đồng ý, khẳng định cũng không có biện pháp!
Đáng tiếc… Chỉ có Vương cảnh viên mãn, cách Đế cảnh còn kém quá xa! Vì vậy chỉ có thể chịu nhục, trơ mắt nhìn người mình yêu càng đi càng xa, hoàn toàn xa cách, lại không có biện pháp nào.
- Nguyệt Nhi, ngươi cũng phải cố gắng tu luyện a!
Nhận Đế Huyền là sư, đối với Đạm Đài Lăng Nguyệt mà nói là chuyện tốt. Chính vì vậy, hắn mới không có ngăn trở. Nếu Đạm Đài Lăng Nguyệt đi, sau này thành tựu càng ngày càng cao. Mình cũng sẽ không
thể rơi ở phía sau, gắng sức đuổi theo.
Uy áp của Đế Huyền cũng không để cho Nhiếp Vân mất đi ý chí chiến đấu, ngược lại để cho hắn biết được mình chưa đủ, càng thêm quyết chí tự cường.
Rơi trên mặt đất, Nhiếp Vân phun ra một hơi, đang suy nghĩ phía sau nên như thế nào, liền thấy mọi người chung quanh giống như nhìn quái vật nhìn mình.
Nhất là Chu Giang, ánh mắt nháy mấy cái, như thấy quỷ vậy.
- Thế nào?
Nhiếp Vân không rõ, nhìn mình một chút, không phải khôi phục diện mạo như trước sao, cần ngạc nhiên như thế làm gì?
- Dám nói chuyện với Đế Huyền đại nhân như vậy, hơn nữa nữ nhân kia thật là vợ của ngươi? Ngươi sẽ không khoác lác chứ...
Chu Giang nói ra lời này, tất cả mọi người đồng thời gật đầu.
Mỹ nữ đệ nhất thiên hạ kia là vợ hắn... Thật hay giả? Hắn một Vương cảnh nho nhỏ, liền dám gọi nhịp với Đế Huyền... đầu óc bị nước vô sao?
- Ách...
Không nghĩ tới tất cả mọi người nghĩ những thứ này, Nhiếp Vân sửng sốt, không biết trả lời như thế nào. Không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nhìn Hỗn Độn Vương:
- Đám người Tuyệt Sát Vương đâu? Ở địa phương nào?
Mặc dù những người trước mắt này là cường giả của Hoàn Vũ Thần giới, nhưng chưa bao giờ rong ruỗi địa phương khác, lấy Thiên Địa vi tôn, suy nghĩ bị giới hạn cực lớn. Đối mặt cường giả từ sâu trong nội tâm liền sinh ra sợ hãi, chưa từng nghĩ tương lai có một ngày cướp lấy! Hắn bất đồng, năm đó ngang dọc Thiên Địa, người mạnh đi nữa cũng bị đạp ở dưới chân, cường giả Đế cảnh thì thế nào? Cũng chỉ là thời gian tu luyện lâu một chút. Chỉ cần đủ thời gian, vượt qua bọn họ cũng không có gì!
Chính bởi vì có loại ý nghĩ này, tiềm lực của phi thăng giả liền vượt xa dân bản địa.
- Đã tới, chúng ta chỉ còn lại mấy người này!
Hỗn Độn Vương chỉ sau lưng.
Nhiếp Vân chỉ thấy bảy tám người theo ở phía sau, biết bọn họ đi tới Thần giới, khẳng định đã trải qua không ít chiến đấu, tổn thất rất lớn, lúc này truyền tới một đạo ý niệm:
- Không nên phản kháng!
Nói xong tinh thần động một cái, mấy người đều đi vào thế giới nạp vật.
Hô!
Bàn tay của Nhiếp Vân động một cái, bóp nát phù lục mà Thạch Quy cho hắn, trong nháy mắt biến mất.
Thực lực của hắn bây giờ quá yếu, mọi người trước mắt lại nhìn chằm chằm, tranh chấp với bọn họ lãng phí thời gian, còn không bằng nắm chắt thời gian rời đi, tới Viêm Hoàng điện, mau sớm tăng thực lực lên.
- Ân? Người đâu?
- Thuấn di? Chẳng lẽ sau lưng người này có cường giả Đế cảnh?
- Khó trách dám nói chuyện với Đế Huyền như vậy, chẳng lẽ người này là đệ tử thân truyền của một vị cường giả Đế cảnh?
- Chuyện giữa các đại nhân vật, chúng ta ít dính vào cho thỏa đáng, nếu không, chết cũng không biết chết thế nào...