- Thiếu gia, ta đi cùng với ngươi!
Biết rõ thiếu gia có khả năng sắp đi tới nơi nguy hiểm, Viên Cửu tiến lên.
Hắn thân là cường giả Hoàng cảnh viên mãn, nhìn ra Diệu Âm tiên tử bất phàm, sợ Nhiếp Vân gặp bất trắc.
- Không cần, ngươi ở lại tọa trấn y quán, lúc ta không có mặt phòng bị bọn đạo chích tới quấy rối, thực lực ngươi cũng có thể ứng phó tất cả.
Nhiếp Vân nói.
Y quán hiện tại danh khí lớn như vậy, khó bảo toàn không có người có tâm tư khác, Viên Cửu là cường giả Hoàng cảnh viên mãn lưu lại tọa trấn sẽ bảo hộ mọi người an toàn.
- Vâng, thiếu gia!
Mặc dù có chút lo lắng nhưng thấy thiếu gia tâm ý kiên quyết, Viên Cửu vẫn gật đầu.
Tất cả an bài thỏa đáng, Diệu Âm tiên tử run bàn tay ngọc, một cây đàn cổ xuất hiện trên không trung và đi vào trong.
Cây đàn này giống phi toa của hắn, bên trong tự thành không gian, là hoàng khí phi hành.
Theo sát phía sau tiến vào bên trong, đàn cổ chấn động sau đó xé rách không gian tiến vào trong đó.
- Lăng Thiên tiêu phổ ở địa phương nào?
Ngồi trong đàn cổ, Nhiếp Vân nhìn về phía nữ tử trước mắt và hỏi.
- Đến... Đến nơi ngươi sẽ biết rõ.
Diệu Âm tiên tử do dự nhưng không nói ra.
- Giữ bí mật như thế?
Nhiếp Vân cười cười lắc đầu.
Mình đi với nàng còn không muốn nói, chẳng lẽ nơi đặt tiêu phổ thật sự bí mật như thế?
Đương nhiên, đối phương không nói thì Nhiếp Vân cũng không nhiều lời.
Đàn cổ giống như phi toa của hắn, là một hoàng cảnh thần binh đỉnh phong, hơn nữa Diệu Âm tiên tử là cường giả Hoàng cảnh viên mãn thúc dục nên tốc độ cực nhanh.
Nhiếp Vân sớm biết sẽ đi tới nơi không gần nên cũng không nóng nảy, an tâm tu luyện, phi hành tám ngày mới cảm thấy chấn động và đàn cổ dừng lại.
Nhiếp Vân nhìn ra bên ngoài, lọt vào trong mắt là sơn cốc yên tĩnh, một con suối chảy qua sơn mạch đọng ở trên ngọn núi giống đai lưng ngọc, sắc màu rực rỡ, tiếng chim hót vang giống như nơi thần tiên ở.
- Lăng Thiên tiêu phổ ở đây?
Nhiếp Vân nháy mắt.
Hắn cho rằng Lăng Thiên tiêu phổ là đồ vật trân quý nhất của Lạc Á, có lẽ sẽ chôn cất theo hắn, nơi đó phải là nơi thập phần bí mật, nơi này cảnh sắc như họa, chỉ cần cường giả đi ngang qua sẽ dừng chân, có bảo bối gì không sợ bị người khác đào đi?
- Chẳng lẽ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất?
Trong nội tâm sinh ra suy nghĩ như thế.
Lạc Á cố ý giấu tiêu phổ tại nơi này làm người ta buông lỏng cảnh giác? Phát giác không được?
Nghi hoặc không bao lâu đã bị Diệu Âm tiên tử cắt ngang.
- Nơi này là tông môn của ta!
- Tông môn của ngươi? Ngươi dẫn ta đi tìm Lăng Thiên tiêu phổ... Ngươi dẫn ta tới đây làm gì?
Nhiếp Vân sửng sốt.
Diệu Âm tiên tử không phải muốn dẫn hắn đi tìm Lăng Thiên tiêu phổ sao? Mang đến nơi đây làm gì? Chính mình không quen biết tông môn của nàng a.
- Đúng!
Diệu Âm tiên tử cắn cắn bờ môi:
- Là vì tiêu phổ!
- Vì tiêu phổ? Chẳng lẽ... Lăng Thiên tiêu phổ đang ở trong tông môn của ngươi?
Nhiếp Vân nghĩ đến cái gì, hắn cau mày.
Hiện tại có khả năng giải thích nhất chính là như vậy.
- Không sai, kỳ thật tiêu phổ đang ở trong tông môn của ta, hiện tại ta mang ngươi tới chính là hy vọng khẩn cầu tông chủ đồng ý giao tiêu phổ cho ngươi mượn đánh giá.
Đến nơi, cũng không có biện pháp tiếp tục giấu diếm, Diệu Âm tiên tử, nói.
- Việc này...
Nhiếp Vân nháy mắt, không biết trả lời như thế nào.
Hắn vốn tưởng rằng tiêu phổ ở nơi bí ẩn nào đó, nghĩ biện pháp tìm được và dung nhập vào tiên âm đan điền, hiện tại xem ra chuyện không đơn giản như thế.
Nếu thứ này ở trong tông môn của nàng, nói rõ địa vị trong tông môn rất cao, khó có thể mang id.
Nếu như chỉ đơn thuần mượn xem xét... Muốn thành tựu tiên âm
đuổi theo Diệu Âm tiên tử này... Khẳng định làm không được!
Làm không được những chuyện này thì cần gì nói cầm tiêu hợp tấu?
- Không phải tông môn các ngươi học đàn sao? Tại sao có thể có Lăng Thiên tiêu phổ?
Nhiếp Vân nhịn không được hỏi.
Cầm tiêu thuộc về hai chủng nhạc khí, nếu tông môn Diệu Âm tiên tử là môn phái dùng cầm, như vậy tại sao có tiêu phổ?
- Nghe nói năm đó Lạc Á và tổ sư tông môn là tình lữ... Lạc Á không có truyền thừa, sau khi chết cho nên giao tiêu phổ trân quý nhất trong tông môn chúng ta.
Diệu Âm tiên tử nói.
- Thì ra là thế!
Nhiếp Vân sửng sốt, lại nhìn sang nữ hài lần nữ.
- Ngươi dẫn ta tới tông môn của ngươi là ý định mượn tiêu phổ, vậy hiện tại làm sao bây giờ?
- Này...
Sắc mặt Diệu Âm tiên tử thay đổi và đỏ lên, do dự một lúc nhưng không nói gì.
- Nếu ngươi không nói ta đi trở về... Ta chủ tu y đạo, tiêu phổ với ta mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, thật sự quá phiền toái thì ta lựa chọn buông tha.
Thấy nàng không nói, Nhiếp Vân đứng dậy.
Không nói xong rồi, hắn cũng lười quan tâm.
Tiên âm đại đạo xếp hạng thứ năm mươi, cho dù dùng cái này thành tựu Đại Đế, sức chiến đấu cũng sẽ không quá mạnh mẽ, so ra còn kém đám người Phổ Thiên Đại Đế, cho nên Nhiếp Vân nói như vậy cũng là lời nói thật, đối với tiêu phổ, hắn cũng không phải nguyện nhất định phải có.
- Được, ta nói với ngươi là được.
Thấy thiếu niên nói được thì làm được, tùy thời sẽ rời đi, Diệu Âm tiên tử cắn răng một cái:
- Tông môn của ta gọi là... Tiên Âm Tông!
- Tiên Âm Tông?
Nhiếp Vân cẩn thận nhớ lại ghi chép trong Hỏa Thần Tông, hắn bắt đắc dĩ lắc đầu.
Trong thư tịch ghi lại mấy chục vạn tông môn nhưng chưa từng nghe nói qua Tiên Âm Tông.
- Khai phái tổ sư Tiên Âm Tông chúng ta ngoài miệng nói là tình lữ của Lạc Á đại sư nhưng thực tế là đệ tử của hắn, cả đời không có danh phận gì, có rất ít người biết rõ, sau khi sáng lập Tiên Âm Tông vẫn ẩn cư thế ngoại không tham dự bất cứ tranh đấu gì cho nên, không biết rất bình thường!
Diệu Âm tiên tử nói.
- Đệ tử Lạc Á?
Nhiếp Vân hiểu ra.
Sư đồ luyến, rất khó làm cho người ta tiếp nhận, xem ra khai phái tổ sư Tiên Âm Tông là người cơ khổ cả đời, cả đời sống trong âm u, không cách nào chứng minh thân phận chân thật của mình.
- Lúc ấy khai phái tổ sư cũng học tiêu, vì Lạc Á đại sư mới sửa cầm, ai ngờ thiên
phú cầm đạo rát cao, rất nhanh đạt được tiêu chuẩn cân bằng với Lạc Á đại sư, hai người cầm tiêu hợp tấu song song đột phá!
Diệu Âm tiên tử cũng nói điển cố.