Vô Tận Đan Điền

Tiên Âm Tông (Hạ)


trước sau

- Về sau... Lạc Á đại sư chết, tổ sư gia vì thủ hộ Lăng Thiên tiêu phổ của hắn nên sáng lập Tiên Âm Tông!

- Tiên Âm Tông... Có quy định, muốn học tập Lăng Thiên tiêu phổ thì phải là tình lữ của đệ tử Tiên Âm Tông, cho nên...

Nói đến đây Diệu Âm tiên tử cắn răng một cái:

- Ta hi vọng ngươi có thể giả thành bạn trai của ta.

- Đối mặt với người khác ngươi là bạn trai của ta, bởi như vậy mới có thể cho ngươi mượn tiêu phổ.

- Giả mạo bạn trai ngươi? Quan hệ tình lữ?

Nhiếp Vân đã giật mình.

Còn tưởng rằng đi di tích tầm bảo, thì ra đi tới đây giả mạo bạn trai... Khó trách nàng không nói gì trên đường.

Nói thật, hai người lúc trước chỉ gặp vài lần, cũng không quen thuộc chút nào, giả mạo bạn trai của nàng cũng quá qua loa rồi!

- Như thế nào? Ngươi còn không vui?

Cắn răng nói xong Diệu Âm tiên tử vốn tưởng rằng thiếu niên đối diện sẽ mừng rỡ như điên, sau đó thừa cơ bàn điều kiện sau đó chiếm tiện nghi của mình, thật không ngờ nhìn thấy vẻ mặt xoắn xuýt của đối phương, từ đó nàng có cảm giác dở khóc dở cười.

Nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy, Diệu Âm tiên tử vốn xấu hổ cũng biến thành phẫn nộ.

- Ta cũng không có gì không vui, ngươi có cái gì không vui?

Nàng tức giận ah.

Mặc dù không nói nàng khuynh quốc Khuynh Thành nhưng tuyệt đối là vạn người có một, dáng người, làn da, giọng nói... Lại càng không cần phải nói nàng khảy đàn trong Thúy Ngọc Các vài năm, cho dù là dạng nam nhân gì chỉ cần nhìn thấy đều có xu thế đuổi theo, đối với nàng nói gì nghe nấy, sợ chọc giận giai nhân.

Gia hỏa này tốt rồi, chính mình muốn hắn giả làm bạn trai, gia hỏa này sợ giống như sợ cợp.

Ngươi chỉ là Vương cảnh viên mãn, ta đường đường cường giả Hoàng cảnh viên mãn, hơn nữa xinh đẹp như thế, làm bạn gái của ngươi chẳng lẽ mất mát gì hay sao?

- Ta thật sự không vui.

Nhiếp Vân lắc đầu.

- Nếu ngươi nói cần phải giả mạo bạn trai, ta không đến...

Diệu Âm tiên tử cảm thấy tức giận bừng bừng, không biết phải đối mặt như thế nào, loại chuyện này hắn không muốn chạm tới.

- Ngươi nói cái gì...

Diệu Âm tiên tử sững sờ, giọng nói cảu nàng vô cùng bén nhọn, dường như nàng không nghe rõ đối phương đang nói cái gì.

Không nghe lầm chứ, ta bảo hắn giả mạo bạn trai của ta, hắn... Lại không vui?

- Tại hạ đã có thê tử, hơn nữa cũng có hồng nhan tri kỷ, cho nên... Chuyện giả mạo ta thấy tạm thời thôi đi, nói người thành tri âm chẳng lẽ không được sao?

Nhiếp Vân nói.

- Ngươi có thê tử?

Diệu Âm tiên tử sững sờ, chẳng biết tại sao cảm thấy có chút thất lạc, lập tức bị tức giận thay thế tâm thần:

- Ngươi có thê tử thì liên quan gì tới ta? Ta chỉ bảo ngươi giả mạo, giả mạo... Hiểu hay không, chính là giả!

- Chờ ngươi học được kỹ nghệ trong Lăng Thiên tiêu phổ thì chúng ta có thể cầm tiêu hợp tấu, chúng ta sẽ mỗi người đi một ngả, tất cả đều qua đi, chẳng lẽ ngươi cho rằng giả mạo bạn trai của ta một lần, ta sẽ ở chung với ngươi sao? Ít ở đó si tâm vọng tưởng!

- Ah, như vậy cũng tốt!

Nghe được chỉ là giả mạo một lần, Nhiếp Vân thở ra một hơi.

- Ngươi...

Nhìn bộ dạng của hắn như trút được gánh nặng, Diệu Âm tiên tử suýt nữa bị sặc chết.

Ta thật không chịu nổi như vậy sao? Thật sự sợ ta quấn lấy hắn sao?

- Sau khi cầm tiêu hợp tấu mỗi người đi một ngả, ta cũng yên tâm, ngươi nói đi, giả mạo như thế nào, chỉ cần ta có thể làm được sẽ không chối từ!

Biết rõ quy định tông môn của đối phương, không giả mạo không có khả năng đạt được Lăng Thiên tiêu phổ, Nhiếp Vân đành phải gật gật đầu, có chút không tình nguyện lên tiếng.

- Ngươi...

Diệu Âm tiên tử cố nén xúc động muốn giết người.

- Chuyện này đơn giản, qua một hồi nhìn thấy tông chủ, ngươi chỉ cần thừa nhận là bạn trai của ta, không thể nói chuyện ngươi có thê tử... Còn có
hành động cử chỉ nên giả vờ thân mật một chút, ngàn vạn đừng làm cho người ta nhìn ra sơ hở...

- Giả vờ thân mật một ít?

Nhiếp Vân lại khó xử, do dự một chút:

- Nếu như không giả mạo bạn trai của ngươi, chỉ nói là người tri âm chẳng lẽ cũng không thể đạt được Lăng Thiên tiêu phổ?

- Bảo ngươi giả mạo một chút chẳng lẽ khó như vậy sao?

Diệu Âm tiên tử tức giận nhảy dựng lên, gương mặt đỏ hồng.

Quá đáng giận!

Ta là ai? Diệu Âm tiên tử, từ nhỏ đến lớn, cho dù là nam nữ chưa bao giờ có ai cự tuyệt chính mình, gia hỏa này tốt rồi, bảo hắn giả thành bạn trai của mình, lại bảo hắn thân mật một ít chẳng khác gì đào mộ phần tổ tiên của hắn, ta có không tốt như vậy không?

- Ta sợ... Chọc phiền toái không cần thiết làm thê tử hiểu lầm.

Nhiếp Vân nói.

- Được rồi... Không giả thành bạn trai của ta cũng có thể đạt được Lăng Thiên tiêu phổ, đó chính là xông qua am cung trong sơn môn Tiên Âm Tông, từ xưa tới nay trong tông môn chúng ta còn không người thành công, một khi thành công, nói rõ đạt được Lạc Á thừa nhận, chẳng những có thể quan sát tiêu phổ, trực tiếp lấy đi cũng không có vấn đề gì!

Thấy gia hỏa này nói như thế, Diệu Âm tiên tử cắn răng nói ra.

- Sớm nói cho ngươi biết, xông cửa rất khó, đừng nói lý giải tiên âm đại đạo, ngay cả ta tiến vào trong đó cũng cửu tử nhất sinh.

- Xác xuất thành công chưa đủ ba thành!

- Thế nào, làm lựa chọn thế nào thì ngươi lựa chọn đi.

- Có thể trực tiếp lấy tiêu phổ đi?

Nhiếp Vân trầm tư.

Giả bạn trai Diệu Âm tiên tử có thể dễ dàng nhìn thấy tiêu phổ và học tập nội dung trong đó, nhưng xông cửa nguy hiểm rất lớn, gây chuyện không tốt sẽ chết, sau khi thành công có thể lấy tiêu phổ làm của riêng.

- Ta lựa chọn xông cửa!

Do dự một lúc, Nhiếp Vân mở miệng nói.

- Ngươi...

Diệu Âm tiên tử suýt lảo đảo, nàng còn cho rằng mình đang nghe lầm.

- Ngươi không có nghe sai, ta lựa chọn xông cửa!

Nhiếp Vân nói.

Chỉ xem tiêu phổ một lần với hắn mà nói tác dụng không lớn, chỉ có mang tiêu phổ dung nhập vào tiên âm đan điền mới có lý giải đại đạo này càng sâu hơn.

- Tốt, tốt!

Diệu Âm tiên tử cảm thấy tức muốn nổ phổi.

Chính mình cũng không phải con mãnh thú và dòng nước lũ, cũng không phải khủng long quái vật, ngược lại chính là mỹ nhân mỹ lệ, giả làm bạn trai của nàng... Hắn tình nguyện lựa chọn xông cửa...

Nếu trước kia nàng nghe nói chuyện này tuyệt đối trở thành chê cười, tận mắt nhìn thấy mới biết trên thế giới này có gia hỏa không biết điều như thế.

- Muốn xông thì xông... Chết bên trong đừng nhắc nhở ta không nói với ngươi.

Tức giận hừ một tiếng, Diệu Âm tiên tử lại không để ý tới, tinh thần khẽ động, ngay sau đó đàn cổ đáp xuống sơn môn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện