Vô Tận Đan Điền

Hồn


trước sau

- Yêu Khánh?

Nhìn mấy người ngoài cửa đi tới, Nguyên Cương trưởng lão nhận ra, hai hàng lông mày nhíu lại.

- Không sai, Nguyên Cương, muốn một mình độc chiếm chỗ tốt sao? Ha ha, ngươi cũng không có khẩu vị như vậy a.

Yêu Khánh không cho Nguyên Cương trưởng lão này chút mặt mũi nào, nghe khẩu khí dường như hai người đã sớm quen biết.

Ầm ầm.

Vừa mới dứt lời thì Yêu Khánh trực tiếp ngồi lên trên một cái ghế khác.

- Chỗ tốt mọi người cùng nhau chia. Rất tốt, vậy tới lúc đó chúng ta cùng ra tay, ai giết chết hai người kia thì linh hồn là của kẻ đó, thế nào?

Nguyên Cương trưởng lão nói.

- Được. Tuy nhiên... Ngươi nhất định sẽ thua.

Trong đôi mắt yêu dị của Yêu Khánh hiện lên vẻ lạnh lẽo.

- Ai thắng ai thua hiện tại còn khó mà nói được. Tuy rằng thực lực ngươi hiện tại không kém, nhưng mà muốn thắng ta cũng khó. Ta gần đây ra tay nhanh, đến lúc đó không chiếm được gì thì đừng có ở đó mà khóc.

Nguyên Cương trưởng lão cười nói.

Một người một yêu dựa theo đạo lý hẳn là tranh đấu lẫn nhau, vừa mới gặp mặt là chiến đấu. Mà bây giờ song phương lại giống như bằng hữu cũ, hết sức quỷ dị.

- Đến lúc đó sẽ có người khác, tuy nhiên, người đó không phải là ta. Còn nữa, giết chết thiếu niên kia, độc thủ quyền trượng trên người hắn là của ta.

Yêu Khánh đứng dậy, dùng thanh âm làm cho người ta không thể từ chối, lạnh lùng nói.

- Vật kia ta có lấy cũng vô dụng, ngươi thích thì cứ cầm đi.

Nguyên Cương trưởng lão nói.

Hai người còn chưa đi truy kích Nhiếp Vân thì đã phân chia bảo bối trên người hắn xong xuôi.

- Ha ha.

Hai người nói chuyện Nhiếp Vân đều nhìn thấy, hắn ngồi trong sương phòng, khóe miệng nhếch lên.

- Thiếu gia, chúng ta đem linh hồn thể mà người đấu giá được tới.

Ngoài cửa có một đạo thanh âm vang vọng.

- Được.

Nhiếp Vân gật đầu, quay đầu nhìn lại. Sau khi cửa phòng mở ra có mấy thân ảnh mang theo quan tài cực lớn kia đi tới.

- Linh hồn thể đây, mời Nhiếp Vân thiếu gia trả tiền.

Người nọ dùng vẻ mặt cung kính, nói.

- Được.

Nhiếp Vân gật đầu, bàn tay lớn khẽ chộp, ném ra một đống linh thạch hạ phẩm, vừa vặn là bảy trăm mười vạn khỏa linh thạch hạ phẩm.

Thực lực đạt tới cấp bậc như bọn hắn, tinh thần quét qua, mấy trăm vạn, hơn ngàn vạn có thể đếm rõ, không chênh lệch dù chỉ một khối.

- Đa tạ thiếu gia, chúng ta cáo từ.

Tiếp nhận đủ linh thạch hạ phẩm, người nọ đếm một chút, sau đó quay người đi ra ngoài.

- Ta đã biết rõ mưu kế của bọn chúng, lại vừa vặn tương kế tựu kế. Muốn cướp đồ của ta sao? Ha ha, ngươi có thể cướp đồ của ta còn chưa ra đời a.

Thấy mấy người kia rời đi, Nhiếp Vân cười lạnh một tiếng, cũng không nóng nảy đi ra ngoài mà nhìn quan tài vừa mới được mang tới.

Quan tài này toàn thân do cổ mộc vạn năm điêu khắc mà thành, cũ kỹ tới cực điểm, bên trên có khắc đủ loại phù văn đặc thù. Mỗi một phù văn đều mang theo khí tức đặc thù, quỷ dị, khiến cho người ta vừa mới tới gần đã có cảm giác quay cuồng, khó có thể chống đỡ nổi.

- Chẳng lẽ đây là thủ đoạn đặc thù của Linh Hồn triệu hoán sư? Có thể mạnh mẽ triệu hoán linh hồn trong cơ thể người ta ra hay sao?

Nhiếp Vân sững sờ.

Linh Hồn triệu hoán sư, kiếp trước hắn cũng chưa từng nghe nói qua, cũng không có tiếp xúc qua cho nên không biết rốt cuộc đối phương có thủ đoạn thế nào. Nhưng mà bằng vào thứ tự có thể xếp trên Nguyên khí sư đã có thể biết rõ chỗ đáng sợ của nó.

Trình độ nghịch thiên của Nguyên khí sư hắn hiểu rất rõ, thấm nhuần. Nhưng mà Linh hồn triệu hoán sư còn nghịch thiên hơn Nguyên khí sư, độ cường đại không cần đoán cũng biết.

- Huyết Đồng chi quang bao phủ, phá vỡ quan tài.

Lắc đầu xóa tan cảm giác mê muội, hai mắt Nhiếp Vân đỏ hồng, Huyết Đồng chi quang
bao phủ trọn quan tài vào bên trong.

Thiên phú Huyết Đồng sư có thể đối kháng với linh hồn công kích, tuy rằng Linh Hồn triệu hoán sư lợi lại nhưng mà không biết đã chết bao nhiêu năm, thứ này cũng chỉ là một quan tàn mà thôi, có được loại thiên phú này ngăn cản, chắc có lẽ không vấn đề gì.

Xoẹt xoẹt xoẹt...

Dưới Huyết Đồng chi quang chiếu, quan tài chậm rãi mở ra, lộ ra một linh hồn thể màu sắc ảm đạm.

Linh hồn thể này toàn thân màu đỏ hồng, lớn bắn người thường, không thấy rõ dung mạo, tựa như một đoàn khí thể ngưng tụ vậy, không ngừng nhúc nhích.

- Đây là linh hồn thể Lĩnh vực cảnh kia sao?

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy linh hồn thể, Nhiếp Vân không nhịn được cảm thấy kỳ quái.

Mỗi người đều có linh hồn, thực lực đạt tới cảnh giới nhất định thì linh hồn thể có thể rời khỏi thân thể hành động. Nhiếp Vân phân ra tinh thần khống chế Yêu thánh cổ thi chính là dựa theo loại nguyên lý này. Tuy nhiên, linh hồn rời khỏi nhân thể khó có thể còn sống. Linh hồn triệu hoán sư đem linh hồn thể nguyên vẹn triệu hoán ra, hơn nữa còn giữ lại nguyên vẹn, chuyện này nói ra quả thực không thể nào tưởng tượng được.

- Chẳng lẽ có liên quan tới thứ này? Vật này là do Linh hồn triệu hoán sư lưu lại sao?

Cúi đầu nhìn trong quan tài một vòng, Nhiếp Vân nhìn thấy một kiểu chữ đặc thù được khắc trên quan tài. Linh hồn thể khẽ động, kiểu chữ này phát ra một đạo quang mang ôn hòa, dưới cô quang mang ôn hòa này chiếu rọi, như vậy linh hồn thể mới có thể bảo tồn nguyên vẹn.

Kiểu chữ này vặn vẹo cổ quái, làm cho người ta nhìn vào có cảm giác buồn nôn.

- Đây là Hồn tự. Trước kia ta đã từng gặp.

Đột nhiên sắc mặt Dịch Thanh ngưng trọng, nói.

- Hồn tự?

Nhiếp Vân sững sờ, Phù Thiên đại lục rộng lớn cho nên có vô số kiểu chữ, chữ này nhìn thế nào cũng không giống như hồn tự.

- Đúng vậy, đây chính là hồn tự mà người tinh thông linh hồn chi đạo ghi chép lại. Bọn hắn cho rằng nhân loại đều do Âm dương nhị khí tạo thành, dương khí bay lên thành hồn, âm khí trầm xuống thành thân. Muốn gỡ linh hồn của người ta ra đầu tiên phải hiểu rõ đạo lý âm dương tương sinh. Hồn tự này chính là thứ được sáng tạo ra dựa theo phương pháp vận chuyển của Âm Dương, có thể khóa lại âm khí trong người, giao hòa với dương khí, cho dù chỉ là linh hồn thể nhưng mà lại có thể bảo tồn nguyên vẹn.

Dịch Thanh giải thích.

- Làm sao ngươi biết?

Nhiếp Vân sững sờ.

Vinh thiên thành trong mắt hắn chỉ là một thành trì nho nhỏ, so những thành mà kiếp trước hắn nhìn thấy đều không tính là cái gì, thế nhưng... Rất rõ ràng, Dịch Thanh ở phương diện linh hồn còn biết nhiều chuyện hơn hắn.

Không riêng gì nàng, mà ngay cả phụ thân Dịch Thành của nàng cũng biết chuyện Linh Hồn triệu hoán sư. Mà hắn không ngờ lại chưa từng nghe nói qua.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện