Vô Tận Trùng Sinh

Vu oan giá họa


trước sau

Lại nói, đạo thanh âm kia thuộc về một vị trung niên nam tử tuổi tầm năm mươi lăm.

Người này tướng mạo uy vũ, dáng người bệ vệ. Đi tới đâu liền có thể khiến cho người ta có cảm giác run sợ tới đó.

Người này vừa mới bước tới, Khương Thần hai mắt liền khẽ híp lại.

“Võ giả? Không hề yếu.” Trong lòng Khương Thần tự nhủ.

Trung niên nam tử này quả thật là một tên võ giả. Mà lại được Khương Thần cảm thán không hề yếu, đối phương tại Lam Hải Tinh này xem ra có thể coi là cự đầu.

Ít nhất từ khi có mặt trên Lam Hải Tinh tới nay, Khương Thần hắn còn chưa để kẻ nào vào mắt. Hiện tại trung niên nam tử này đạt được một câu thừa nhận “không hề yếu” của hắn. Đối phương coi như có thể tự hào.

“Ta có bản sự, ta liền có thể nói điều kiện. Đây không phải phong cách hành sự của các ngươi sao?” Khương Thần tủm tỉm cười nói.

Trung niên nam tử kia khuôn mặt thoáng chút ngạc nhiên. Lát sau hắn cười lạnh nói:

“Hừ, có chút tinh mắt…đợi một chút, ta còn có chuyện tìm ngươi.”

“Ha ha…nếu như ngươi có thể giải quyết tốt vấn đề trước mắt.” Khương Thần nhún vai, thanh âm ngạo nghễ vang lên.

Hắn hiện tại đứng đây, nếu như hắn nói chết, Tấn Quân liền không sống nổi. Người kia tự tiện xen vào, vậy chỉ có thể tự rước lấy nhục mà thôi.

“Tất cả mau tránh…” Trung niên nhân kia kêu lên một tiếng. Mọi người liền dạt sang một bên. Hắn cũng vì thế mà thuận lợi tiếp cận được Tấn Quân.

Lại nói, trung niên nhân này sau khi sờ lên cổ Tấn Quân, sắc mặt hướng về Khương Thần có chút khinh thường. Hiển nhiên khinh thường bởi vì thái độ thấy chết không cứu của hắn khi nãy.

Chỉ thấy trung niên nhân vỗ nhẹ lên cuống họng Tấn Quân, Tấn Quân lúc này so với người chết đã không kém bao nhiêu, đột nhiên trợn ngược mắt ho lên một tiếng xé họng.

Xương cá găm trong cổ họng hắn cũng vì thế thuận lợi bắn ra ngoài.

Mọi người xung quanh nhìn thấy hắn từ cõi chết trở về, ai nấy khuôn mặt đều có chút mừng rỡ. Đồng thời không ít người hướng về phía Khương Thần ném cho hắn ánh mắt khinh thường.

Người ta có bản sự, người ta cứu giúp người khác. Ngươi có bản sự, ngươi không dùng để cứu người, vậy ngươi cũng chả khác gì người vô dụng.

Trước ánh mắt của mọi người, Khương Thần điềm nhiên như không. Hắn tủm tỉm nhìn trung niên nhân đang dùng ánh mắt chế giễu nhìn mình, nói:

“Ngươi làm như vậy là hại chết người rồi nha.”

Lúc này, chỉ thấy Tấn Quân hú lên một tiếng. Máu từ trong miệng trào ra không ngừng.

“Nguy rồi.” Trung niên nhân sắc mặt có chút trầm xuống.

Hắn lúc nãy bởi vì cứu người trong nguy cấp liền chỉ nghĩ tới lấy dị vật từ trong cổ họng đối phương ra. Bản thân lại không nghĩ tới dị vật ở trong cổ họng lâu như vậy sớm gây ra tổn thương.

Hiện tại hắn dùng nội lực đánh văng dị vật ra, thứ kia thuận thế cũng xé mở cổ họng Tấn Quân một vết rách lớn bên trong.

Trung niên nhân sắc mặt cũng chỉ thoáng chút biến đổi. Ngay lập tức, hắn đưa ra phương án giải quyết, hướng tới mọi người xung quanh nói:

“Phiền phức mọi người lấy giúp ta một chiếc ống dài cùng một chai rượu.”

Nói đoạn, hắn lại quay về phía Tấn Quân, một tay đè lên cổ đối phương, không ngừng quán thâu nội lực cầm giữ vết thương.

Một bên, Khương Thần nhìn trung niên nhân lâm vào tình thế hóc búa, hắn điềm nhiên ngồi xuống một chiếc bàn gần đó, cầm lấy hoa quả ung dung ăn.

“Mọi người, phiền phức mau chóng một chút, nếu không người này sẽ chết.”

“Ha ha…khuyên ngươi mau mau từ bỏ đi thôi.” Khương Thần cười cười nói: “Ta nói hắn chết hắn liền chết, cũng chỉ có ta mới có thể cứu được hắn.”

“Ngươi câm miệng cho ta.” Uyên Di lúc này hướng về Khương Thần quát lên.

Mặc dù Tấn Quân chưa thoát khỏi tình trạng nguy kịch, thế nhưng trung niên nhân có thể một cái vỗ nhẹ tay liền đánh bay xương cá ra khỏi cổ họng lão công nàng, nàng liền tin tưởng đối phương có chút bản sự.

Do vậy hiện tại đối với Khương Thần cũng không còn khúm núm như vừa rồi.

“Lật mặt thật nhanh a.” Khương Thần cười nhạt khẽ lẩm nhẩm: “Vậy thì ta giúp ngươi hiểu rõ một hiện thực…đắc tội với ta…trời đất không dung.”

Dứt lời, từ mi tâm Khương Thần tỏa ra một luồng tinh thần lực, tinh thần lực huyễn hóa thành một đạo kim châm hướng về phía Tấn Quân phóng đi.

Đối với người bình thường, tinh thần lực là một thứ mà bọn họ không thể nắm bắt cũng như nhìn thấy. Bởi vậy trước đạo tinh thần lực kim châm của Khương Thần, cũng chỉ có trung niên nhân là võ giả kia cảm thấy có một luồng nguy hiểm cận kề.

Mặc dù hắn không rõ nguy hiểm này từ đâu ra, thế nhưng linh tính mách bảo luồng nguy hiểm này là hướng tới nam tử đang được hắn cứu chữa.

Phụt…

Tinh thần lực của Khương Thần không chút khoang nhượng đánh thẳng vào đầu Tấn Quân. Linh hồn của Tấn Quân hiện tại vốn đã cực kì suy yếu, gặp phải tinh thần lực của Khương Thần tàn phá, hắn liền trở thành cái xác không hồn.

Thậm chí trước khi chết hắn cũng không biết bản thân là chết như thế nào.

Hiện trạng lúc này của hắn nói có bao nhiêu thảm liền có bấy nhiêu thảm. Hai mắt lồi ra như hai con ốc nhồi, miệng mũi đầy máu, sắc mặt tím đen.

Hiện trạng hiện tại lọt vào mắt mọi người, chắc chắn ai ai cũng sẽ nghĩ Tấn Quân là bởi vì ngạt mà chết. Bởi vậy ai nấy đều nhìn về phía trung niên nhân khẽ chỉ trỏ xì xào.

Trung niên nhân lúc trước cảm nhận một đợt co giật từ Tấn Quân, hắn còn chưa kịp cứu chữa, đối phương đã tắt thở. Lúc này khuôn mặt trung niên nhân hiện lên vẻ khó coi.

Hiển nhiên hắn không tin tưởng Tấn Quân lại chết đi một cách dễ dàng như vậy.

Nhìn về phía Khương Thần, đối phương vẫn đang điềm nhiên nhìn hắn, khóe miệng còn treo lên một nụ cười chế giễu.

Là do hắn?

Nhưng hắn làm bằng cách nào?

Trung niên nhân có thể mười phần khẳng định, Tấn Quân chết là do thanh niên trẻ tuổi trước mặt mình đây, thế nhưng hắn lại không thể biết được đối phương đã ra tay lúc nào.

Chẳng lẽ là lúc đó?

Trung niên nhân chợt nhớ tớ một cỗ dự cảm lúc trước. Sắc mặt khi nhìn về Khương Thần càng thêm khó coi.

“Xem ra người này cũng không tầm thường.”

Lại nói, Uyên Di nhìn thấy Tấn Quân
chết bất đắc kì tử, nàng ngay lập tức thay đổi sắc mặt hướng tới trung niên nhân cào cấu.

Nữ nhân này thay đổi sắc mặt thật nhanh. Lúc trước Khương Thần nói rằng có thể cứu được lão công nàng, nàng liền cho hắn bộ mặt khúm núm.

Sau khi Khương Thần từ chối, trung niên nhân này thế chân, nàng lại hướng tới hắn khoa tay mua chân. Hiện tại trung niên nhân thất thủ, nàng ngay lập tức có thể hướng tới đối phương nổi trận lôi đình ngay được.

“Vị nữ sĩ này, chuyện này cũng không trách được ta a. Ngươi trước hết bình tĩnh.” Trung niên nhân hướng về Uyên Di đưa tay ngăn cản.

“Bình tĩnh con mẹ ngươi, là ngươi giết chết lão công ta…ngươi đền mạng cho hắn.”

“Vị nữ sĩ này, mong ngươi bình tĩnh lại.”

"Con mẹ ngươi. Trả lại lão công cho ta.” Uyên Di chửi tục một câu.

Thậm chí nàng không chú ý tới hình tượng của bản thân giơ ra nanh vuốt hướng tới trung niên nhân cắn xé.

Trung niên nhân lâm vào tình thế khó có thể giải thích, chỉ có thể một tay cầm lên điện thoại gọi người, một tay ngăn cản Uyên Di.

“Cho ngươi hiểu một chút tác hại của việc quản chuyện bao đồng…” Khương Thần ngồi ở phía xa nhìn thấy cảnh này, sâu trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.

Nói đoạn, từ trên người hắn tỏa ra một đạo tinh thần lực khủng bố. Tinh thần lực ngưng tụ lại thành hình thủ chưởng chụp xuống đầu Uyên Di trong khi nàng còn đang tranh chấp với trung niên nhân.

Trung niên nhân tiếp tục cảm thấy một luồng khí tức nguy hiểm đánh úp xuống. Hắn trong lúc vội vàng liền đẩy Uyên Di sang một bên, kêu lên:

“Cẩn thận!”

Cộp…

“A!!!”

“Giết người a! Mau báo cảnh sát, có người giết người.”

“Mau chạy a.”

Nhà hàng hiện tại có thể nói là vô cùng hỗn loạn. Những tiếng la thất thanh lần lượt vang lên.

Vì sao?

Bởi vì Uyên Di hiện tại đã chết.

Lại nói, thời điểm Khương Thần phóng ra đạo tinh thần lực thủ chưởng kia, hắn cố ý để cho thanh thế lớn một chút.

Trung niên nhân cảm thấy một luồng khí tức nguy hiểm giáng lâm, hắn chỉ có thể đẩy Uyên Di sang một bên.

Bản thân hắn vạn lần không ngờ, Khương Thần là đang chờ hành động này của hắn.

Khương Thần chỉ cần điều khiển đạo thủ chưởng kia đây nàng ngã chết, trung niên nhân kia liền là kẻ sát nhân.

Đó cũng là lý do lúc này mọi người nhìn về phía trung niên nhân toát ra thần sắc sợ sệt. Trong mắt bọn hắn, Uyên Di ngã vỡ đầu chết liền là do trung niên nhân xô ngã.

“Mọi người…”

“Ngươi trước hết giải quyết chuyện này cho tốt sau đó đến tìm ta a.” Khương Thần hướng về phía trung niên nhân kia cười lạnh nói.

Đoạn, hắn tâm thần có chút thư thái rời đi.

Không thể không nói, một trận gắp lửa bỏ tay người này khiến cho Khương Thần cực kì vui vẻ. Không chỉ loại bỏ được hai kẻ vốn sẽ bị giết, còn thuận tiện khiến cho trung niên nhân kia chịu vạ lây.

Ai bảo hắn lúc đầu liền hướng tới Khương Thần ném ra ánh mắt khinh thường. Hiện tại liền chịu chút thiệt thòi đi.

Tất nhiên Khương Thần biết chuyện này đối với trung niên nhân không có bao nhiêu ảnh hưởng. Thế nhưng làm cho đối phương ăn chút thiệt thòi, đây liền khiến cho bất cứ người nào cũng cảm thấy vui vẻ.

Sau khi đi ra khỏi nhà hàng, Khương Thần đi dạo qua một số cửa hàng toan tính mua thêm các nhu yếu phẩm cần thiết.

Về đến nhà trọ, Mộ Hân Đình cùng ba tiểu nha đầu dường như vẫn chưa về. Khương Thần quyết định trở lại phòng ngồi tu luyện một chút.

Hiện tại hắn đã bắt đầu tu luyện trở lại, thực lực lúc này liền là Nguyên Thể Cảnh trung kì.

Hắn đã đột phá Nguyên Thể Cảnh mấy tháng nay rồi, trong thời gian mấy tháng vừa qua, hắn thỉnh thoảng sẽ thử kích hoạt huyết mạch mở ra Thánh Đồng, thế nhưng kết quả đều là thất bại.

Dù sao hiện tại huyết mạch đã không còn là cực phẩm như trước. Việc mở ra Thánh Đồng có thể nói là vô cùng khó khăn.

Hắn hiện tại chỉ có thể hi vọng huyết mạch do tinh huyết kia đồng hóa có thể có chút xác suất kích hoạt Thánh Đồng, đây đã là vạn phần may mắn.

Lại nói, lúc này điện thoại Khương Thần vang lên một tràng tiếng tin nhắn gửi đến.

Mở ra điện thoại, sắc mặt Khương Thần vốn đang bình đạm lập tức biến thành âm trầm.

“Xem ra giáo huấn lần trước vẫn là chưa đủ a.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện