Sâu trong một khu rừng âm u tĩnh mịch…
Nơi đây bình thường không có nhiều người qua lại. Nếu như có, có lẽ chỉ là một ít thanh niên nam nữ tới đây cắm trại. Thế nhưng không ai biết, sâu trong khu rừng này lại có một căn cứ bí mật.
Căn cứ bí mật, nói ra cũng không hoàn toàn đúng bởi lẽ đó chỉ là một gian nhà sàn nhỏ. Thế nhưng đối với một số người, một số tồn tại không ai biết đến, đây quả thật là một căn cứ bí mật.
Lại nói nhà sàn nhỏ này nhìn qua giống như một chỗ nghỉ dưỡng được người ta dựng nên. Nơi đây còn có sân vườn, hồ nước cùng với nơi để nuôi gia cầm.
So sánh với từ bên ngoài nhìn vào khu rừng, nơi này lộ ra có chút giống như thế ngoại đào viên.
Tại hồ nước lúc này đang có hai vị lão nhân ung dung câu cá, phía sân vườn thì một trung niên nam tử trồng rau, lại có một người nữa đang cho gia cầm ăn thức ăn.
Nhìn qua nơi này quả thật giống như một mô hình vườn ao chuồng thu nhỏ của một trang trại.
“Lão tam, chuyện kia thế nào rồi?” Một trong hai vị lão giả đang ngồi câu cá bên hồ nước hướng tới người còn lại nói.
“Không cần lo lắng, ta đã cho tiểu tử kia đi hẹn gặp hắn, có lẽ không lâu liền có kết quả.” Lão giả còn lại cười đáp.
“Chỉ sợ tên đồ đệ bất tranh khí kia của ngươi lại làm hỏng chuyện.” Lão giả ban đầu hừ lạnh đáp.
“Ha ha…dù sao hắn cũng là một tên bán Thiên Nhân, đối với một giới phàm nhân kia làm sao có thể thất thủ.” Lão giả thứ hai vuốt râu cười hề hề.
Đúng lúc này, sân trước có tiếng bịch bịch phát ra.
Chỉ thấy một tên trung niên nam tử tuổi tầm năm mươi lăm vừa đạp trên những cành cây hạ xuống nền đất. Trên lưng trung niên nhân kia là hai bao vải gai lớn.
Sau khi hạ xuống đất, trung niên nhân kia lôi từ trong bao vải gai ra bốn người một lớn ba nhỏ.
Kia không phải Mộ Hân Đình cùng ba tiểu nha đầu thì ai. Trung niên nhân này cũng là người trong nhà hàng kia bị Khương Thần vu oan giá họa.
Xem ra trong thời gian Khương Thần đi mua đồ, trung niên này đã giải quyết được phiền phức, sau đó còn bắt cóc đi bốn người Mộ Hân Đình.
“Kình Cương ngươi làm gì vậy?” Trung niên đang trồng rau nhìn thấy trung niên nhân tên Kình Cương kia mang theo bốn người Mộ Hân Đình trở về nhíu mày hỏi.
“Đại sư bá, chuyện này nói ra có chút dài dòng.”
Đúng lúc này tất cả mọi người tụ tập lại nhìn bốn người Mộ Hân Đình, khuôn mặt ai nấy đều hiện lên chút không vừa ý.
“Kình Cương, ngươi không đem tiểu tử kia về đây, đem bốn người này về làm gì?” Một vị lão giẵng giọng hỏi.
Lão giả này tên Lý Thiên, hắn là sư phụ của Kình Cương, cũng là một trong hai lão giả vừa rồi câu cá bên hồ.
“Sư phụ, tên tiểu tử kia có chút không đúng, ta trước hết bắt đám người này để dẫn dụ hắn tới đây.”
Kình Cương nói đoạn liền thuật lại tỷ mỉ chuyện trong nhà hàng ăn cho bốn người kia nghe.
Sắc mặt cả bốn người hiện lên chút ngoài ý muốn.
Lại nói, nếu như hiện tại có một thành viên cấp cao trong Ám ti ở đây, hắn chắc chắn sẽ nhận ra những người này là ai.
Lý Thiên – ti chủ Ám ti, người mà các thành viên trong Ám ti đồn thổi hắn có thể đã chết hoặc đang bế quan đánh sâu vào cảnh giới Thiên Nhân.
Hiện tại hắn còn đứng sờ sờ ở đây, hiển nhiên bản thân hắn đã là Thiên Nhân cảnh cao thủ.
Ba người còn lại đều là những thế hệ trước của Ám ti, hiện tại nắm giữ chức vụ thái thượng trưởng lão của Ám ti.
Sự tồn tại của ba người này có thể nói chính là tuyệt mật của quốc gia. Tại Ám ti, sự tồn tại của Lý Thiên cùng ba người kia cõ lẽ chỉ có phó ti chủ là đoán biết mơ hồ.
Lại nói, tính cả Lý Thiên, bốn người này tuổi tác hiện tại đã ngoài một trăm.
Đứng đầu không phải lão giả râu tóc bạc phơ lúc trước ngồi câu cá cùng Lý Thiên mà là trung niên nam tử trồng rau.
Hắn bề ngoài mặc dù mới chỉ ngoài năm mươi thế nhưng tuổi tác thực lại là một trăm hai mươi. Tiếp theo là lão giả cho gia cầm ăn, hắn một trăm mười tám tuổi.
Lý Thiên chỉ đứng hàng lão tam, tuổi tác vào khoảng một trăm mười. Người còn lại vừa tròn một trăm tuổi.
Bốn người mặc dù tuổi tác chênh lệch thế nhưng thực lực lại là sàn sàn nhau. Có chăng chỉ có trung niên trồng rau thực lực so với ba người còn lại nhỉnh hơn một chút.
Bốn vị Thiên Nhân cảnh, một vị bán Thiên Nhân cảnh, tổ hợp này nói một cách khái quái đó là có thể hủy diệt một thành phố trong chớp mắt.
“Trước hết chờ hắn đến rồi tính.”
Trung niên trồng rau tuổi tác lớn nhất, thực lực có thể coi là cao nhất, hắn liền là lão đại của đám người. Hiện tại nghe hắn nói vậy, những người còn lại chỉ có thể gật đầu đồng tình.
Lại nói, sự việc Trương gia bị diệt cũng đã đánh động đến đám người này. Lý Thiên ngay lúc đó đã âm thầm liên lạc với phó ti chủ Ám ti.
Dựa trên những thông tin thu thập được tại tàn tích của Trương gia cùng với những sự kiện xảy ra trước đó. Khương Thần liền là mục tiêu nhắm tới của bọn họ.
Mấy tháng nay, bọn họ càng thêm đi sâu vào tìm kiếm chứng cứ cùng với những dấu vết để lại, bọn họ càng thêm khẳng định Khương Thần là người đứng sau vụ việc.
Mặc dù vậy, bốn người này không hề đem chuyện bọn họ điều tra được nói cho Ám ti. Mục tiêu của bọn họ nhắm đến Khương Thần không phải là bắt người, mà là muốn tìm hiểu cách tu luyện của hắn.
Bởi lẽ dựa trên những gì bọn họ thu được, bọn họ phát hiện ra Khương Thần
không phải võ giả cũng chẳng phải nhập đạo giả. Do đó bọn họ mới tò mò cách thức tu luyện của đối phương.
Lúc này sắc trời đã chuyển sang chiều, gió thổi cỏ lay, cây cối phát ra những thanh âm xào xạc. Vốn dĩ khu rừng đã âm u tĩnh mịch, rơi vào khoảng thời gian như thế này, vẻ tĩnh mịch tiêu điều càng được thể hiện rõ.
“Ngươi có chắc đã hẹn gặp hắn tới đây?” Ly Thiên hướng tới Kình Cương lạnh giọng nói.
“Sư phụ, ta đã nhắn một đầu tin tức cho hắn, nếu như hắn quan tâm tới bốn người này, chắc chắn sẽ tới đây.” Kình Cương gật đầu kiên quyết khẳng định.
“Hừ.” Lý Thiên nghe vậy, chỉ hừ lạnh sau đó quay đi.
Nguyên bản bọn họ muốn hẹn gặp Khương Thần tới đây trao đổi chút chuyện riêng, không nghĩ tới cử tên Kình Cương này đi, hắn đã không mời được nhân gia, bản thân còn bắt cóc người của nhân gia tới đây.
Dựa theo những gì bọn hắn điều tra được, Khương Thần người này tính khí khó thuần, hỉ nộ thất thường, đụng đến người bên cạnh hắn, người này thường thường sẽ không cần biết đối phương là ai, giết chết một cái rồi nói.
Bởi vậy mà khi thấy Kình Cương bắt bốn người Mộ Hân Đình tới đây, bọn hắn đều có chút không vui. Dù sao Kình Cương hiện tại cũng là một tên bán Thiên Nhân võ giả, tuổi tác cũng không phải còn nhỏ, làm sao hành sự lại không tính trước tính sau như vậy.
Lúc này, Mộ Hân Đình cùng ba tiểu nha đầu vẫn còn chưa tỉnh dậy sau hôn mê. Cả bốn người đều được đặt ngay ngắn trên giường gỗ, xem tới cách đối xử với các nàng, bốn người này cũng đối với Khương Thần có chút kiêng dè.
Dù sao tại Lam Hải Tinh này, người tu luyện chỉ có thể thuộc một trong hai loại võ giả, hoặc nhập đạo giả. Nếu như Khương Thần nằm ngoài hai loại hệ thống tu luyện này, thực lực của hắn chắc chắn bọn họ sẽ không hiểu thấu.
Ít nhất là Kình Cương, trước thủ đoạn của Khương Thần hoàn toàn mù tịt. Phải biết Kình Cương hiện tại đã là bán Thiên Nhân cảnh, so với Thiên Nhân cảnh mặc dù kém xa, thế nhưng thi triển thủ đoạn có thể khiến cho bán Thiên Nhân cảnh không chút hay biết, người kia thực lực chắc chắn sẽ ngài bán Thiên Nhân cảnh.
Đến mức hắn đã ngang bằng với Thiên Nhân cảnh chân chính chưa, bọn họ không biết. Thế nhưng đắc tội với một vị không hiểu rõ thực lực, không hiểu rõ là tồn tại như thế nào, đó chắc chắc không phải là sự lựa chọn sáng suốt.
Bọn hắn không dãm lãnh đám với đám người Mộ Hân Đình duyên cớ là vậy.
“Kình Cương, ngươi đi ra ngoài.” Lý Thiên lúc này hướng về phía Kình Cương ra lệnh.
Kình Cương thân là một tên bán Thiên Nhân, quyền trên vạn người thế nhưng hiện tại chỉ có thể như culi cúi đầu lầm lũi đi ra ngoài.
“Lão đại, chuyện Trương gia cứ tính như vậy?” Một vị lão giả lúc này lên tiếng.
Hắn là người nhỏ tuổi nhất trong số bốn người, hắn gọi Hướng Lâm Quốc.
Lúc này, trung niên nam tử cũng là lão đại của đám người, hắn tên Hạ Thanh Long, nói:
“Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Ngươi nói xem ngươi có dám đắc tội với một kẻ ngươi không biết một chút thông tin gì về hắn không?”
Hạ Thanh Long thuộc loại người cẩn thận, đối với việc không có nắm chắc, hắn sẽ không bao giờ làm. Bọn họ đang nắm giữ trong tay toàn bộ thông tin của Khương Thần, nhưng đó cũng chỉ là bề nổi mà thôi. Đó chỉ là thông tin thường thấy của một công dân bình thường.
Thân phận phía sau Khương Thần lại không hề đơn giản như thế. Trước khi nắm bắt hết được mọi thủ đoạn của Khương Thần, Hạ Thanh Long hắn không muốn có sự bất trắc xảy ra.
Không đợi cho ba người còn lại lên tiếng, hắn trầm giọng nói:
“Thiên Độ quốc cũng nên thay đổi một chút. Loại gia tộc phú khả địch quốc nhưng không coi ai ra gì như Trương gia cũng nên loại bỏ. Chẳng qua vị Khương Thần này chỉ thay chúng ta làm việc đó thôi.”
Đạt được câu nói này, ba người còn lại sắc mặt không có bao nhiêu biến hóa. Chẳng qua trong mắt mỗi người vẫn xuất hiện đôi chút kinh hoảng.
Một gia tộc vài trăm nhân mạng nói diệt liền diệt, nói loại bỏ liền loại bỏ, thậm chí mặt còn không đổi sắc. Quả nhiên là một lão bất tử, sống đến hiện tại đối với nhân mạng đã không còn chút tình cảm.