Vô Tận Trùng Sinh

Luân Hồi Chú dị trạng


trước sau

Một đạo thanh âm cổ quái vang lên, đạo thanh âm này khiến cho bầu không khí trở nên ngột ngạt, gấp rút.

Âm hồn phe Đông địa chen lên một thân ảnh tiểu kiều.

Kia là một cái tiểu nữ hài, so với vị Tiểu Ái bên Tây địa tuổi tác không xê xích bao nhiêu. Tiểu nữ hài này khuôn mặt tròn trịa, môi hồng răng trắng. Trên thân mặc một bộ quần áo đỏ tươi, một bộ dáng giống như búp bê, thiên chân vô tà. Nếu như đặt trên đường có lẽ không ai nghĩ tới, tiểu nữ hài xinh xắn đáng yêu này lại là một cái âm hồn.

Trong tay nàng là một cái trống nhỏ đang lúc lắc. Thanh âm thùng thùng thùng kia chính là từ chiếc trống nhỏ này truyền đến.

Chỉ thấy tiểu nữ hài này mỉm cười, nói:

“Các ngươi từ khi nào lại muốn tốt cho chúng ta…hắc hắc hắc…”

“Hừ…nếu không phải sợ vị chủ kia giận chó đánh mèo, bọn ta mới không thèm nhắc nhở các ngươi.” Tiểu Ái âm hồn này bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn vênh lên nói.

“Tiểu nha đầu nhát chết…” Tiểu nữ hài cầm trống khẽ xì một tiếng lẩm nhẩm.

“Ai là tiểu nha đầu, cả nhà ngươi mới là tiểu nha đầu.” Tiểu Ái hừ lạnh nói: “Lại nói ngươi còn chết sau ta mười năm đâu, ngươi mới là tiểu nha đầu.”

Hai tiểu nữ hài cãi nhau một hồi, đến khi chuẩn bị xông tới đánh nhau, liền bị đám oan hồn hai bên cản lại.

“Tin hay không tùy các ngươi…” Sinh lão quỷ lạnh lùng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Nói đoạn liền tiêu tan trong gió. Đám âm hồn Tây địa cũng vì thế lần lượt rời đi.

“Xì, giả thần giả quỷ…mơ tưởng dọa nạt chúng ta. Chẳng phải nhìn chúng ta năm nay chưởng khống Dưỡng Hồn Quan sinh ra ghen tức hay sao?” Tiểu nữ hài cầm trống phùng má nói. Đoạn giơ trống nhỏ trên tay về phía đám người Tây địa vừa mới biến mất, khẽ lúc lắc phát ra thanh âm thùng thùng.

“Đi thôi, Tiểu Lam, mặc kệ bọn chúng.” Lão đầu chống quải trượng khẽ nói, đoạn dẫn theo đám oan hồn hướng về phía cửa hang chuẩn bị một loại nghi thức nào đó để mở cửa.

Tiểu nữ hài tên Tiểu Lam kia dường như vẫn chưa hết bực bội, lúc này còn lẩm bẩm:

“Còn vị chủ này vị chủ kia, thử xuất hiện xem bổn cô nương…có lắc trống khiến cho hắn liền hồn vía lên mây hay không?”

“Vậy ngươi thử lắc xem.”

Sau lưng đám âm hồn vang lên một thanh âm nhàn nhạt. Từ thanh âm này không thể nghe ra vui buồn mừng giận.

“Ai?”

Đám âm hồn nghe thấy phía sau có người, lập tức quay lại.

Đập vào mắt bọn chúng là một thân ảnh dong dỏng cao, hơi chút gầy yếu. Mái tóc dài buông xõa phiêu dật trong gió. Lúc này khóe miệng hắn nhếch lên mang theo vẻ tà dị.

“Phàm nhân, không nghĩ tới ở thành Tây này nửa đêm vẫn có chút người không sợ chết.” Một tên âm hồn trung niên nam tử cười khẩy nói.

Đoạn hắn liếc nhìn đồng bọn bên cạnh, dường như dự định xuất thủ giết chết tên phàm nhân kia tránh cho hang động sau này bị lộ.

“Phàm nhân” trong miệng đám âm hồn kia ngoại trừ Khương Thần thì còn ai. Cũng chỉ có hắn mới dám nửa đêm nửa hôm đi lại trong thành Tây đầy ma quỷ này.

“Ta đang tò mò một chút, ngươi định gõ cho ta hồn vía lên mây như thế nào?” Khương Thần không để ý tới oan hồn trung niên kia, ngược lại tựa tiếu phi tiếu nhìn Tiểu Lam cùng trên tay nàng chiếc trống nhỏ.

“Ngươi là ai?” Lão đầu chống gậy có lẽ là kẻ có địa vị tối cao trong đám oan hồn Đông địa, lúc này từ phía sau bước lên nói.

“Chẳng phải các ngươi vừa rồi đã nhắc đến ta sao?” Khương Thần hai mắt híp híp, khuôn mặt lại lạnh tanh đáp.

“Ngươi là vị kia mà đám người Tây địa nhắc tới? Ngươi nghe được chuyện của bọn ta?” Lão đầu khuôn mặt biến trầm lại. Xem ra thanh niên này từ nãy tới giờ nấp ở đâu đó nghe lỏm chuyện của bọn họ. Sâu trong mắt hắn nổi lên chút sát ý.

Theo hắn quan sát, thanh niên này trên người mặc dù có cảm giác thần bí khó dò. Nhưng nhìn đi nhìn lại thế nào cũng là một phàm nhân. Không hiểu sao tên Sinh lão quỷ kia lại đối với hắn dè chừng đến thế.

“Khuyên ngươi tốt nhất không nên nổi lên ý định giết ta.” Khương Thần lạnh nhạt nói, đoạn trên người hắn tỏa ra một luồng khí thế khủng bố.

So với đám ma quỷ oan hồn này, khí thế trên người hắn hiện tại giống như một tôn ma thần đang nhìn xuống chúng sinh. Đám oan hồn ma quỷ cảm nhận khí thế trên người Khương Thần tỏa ra, tất cả không khỏi một trận run rẩy.

Tiểu nữ hài Tiểu Lam kia ban đầu còn định nói gì, khi thấy khí thế trên người Khương Thần ép tới, lúc này đánh rơi cả trống nhỏ trên tay.

Hắn mới chỉ đứng im tại chỗ tùy ý thả ra khí thế của bản thân đã khủng bố như vậy. Nếu như là chủ động xuất thủ đây?

Nghĩ tới đây, đám âm hồn không rét mà run.

“Ngươi…ngươi là ai?” Lão đầu quải trượng trên tay cũng đánh rơi, lúc này trên khuôn mặt xuất hiện vẻ kinh hãi.

Hắn nhớ lại, cách đây rất nhiều năm trước, thời điểm hắn còn là một vị phú hào. Lúc đó liền đến thành Tây này du lịch mở mang tầm mắt. Thời điểm đó hắn đã bị một nhóm cướp chặn giết, vì thế mà bị sát hại.

Hắn còn nhớ kĩ, linh hồn hắn sau khi thoát xác. Trên bầu trời thành Tây lúc đó xuất hiện một cái hắc động. Hắc động kia tỏa ra khí thế vô cùng khủng bố. Nhìn sâu vào trong hắc động đó mơ hồ có thể thấy một tòa cổ thành cổ khổng lồ.

Nhớ lại lúc đó, từ bên trong tòa thành kia, một kẻ mặc áo choàng đen, một tay cầm một chiếc bình ngọc nhỏ, tay còn lại cầm câu liêm tiến tới gần hắn. Vị áo choàng đen này nhìn hắn một hồi sau đó lắc đầu rời đi.

Hắn lúc đó có thể cảm nhận được loại khí tức khủng bố trên người vị hắc giả kia. Hiện tại, thanh niên áo đen này tỏa ra khí thế, khiến cho hắn không khỏi nghĩ lại thời điểm năm đó. Khi mà vị hắc giả kia đứng trước mặt. Ánh mắt lạnh lùng vô cảm từ trên cao nhìn xuống hắn.

Không chỉ lão, tất cả những oan hồn ở đây đều được diện kiến vị hắc bào kia một lần. Đồng thời bọn chúng đều là những oan hồn không bị vị hắc bào kia nhắm tới. Hiện tại, đối với khí thế trên người Khương Thần tỏa ra cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Lại nói Khương Thần lúc này vẫn lặng lẽ đứng đó, khí thế đã thu liễm lại. Hắn chỉ cần trấn nhiếp đám âm hồn này là đủ. Sau đó không cần lo lắng bọn chúng không nghe lời.

“Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là ta rất tò mò cái gọi là Dưỡng Hồn Quan mà các ngươi vừa mới nhắc tới.” Khương Thần
tựa tiếu phi tiếu nói.

“Dưỡng Hồn Quan…” Lão ẩu khẽ lẩm nhẩm, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Còn may vị thanh niên khủng bố này nhắm tới Dưỡng Hồn Quan mà không phải nhắm tới bọn họ.

“Bẩm thiên…đại nhân…” Lão ẩu khẽ cúi đầu, ban đầu định gọi thanh niên này là thiên sư, nhưng sau đó nghĩ lại đổi sang đại nhân, hắn nói: “Dưỡng Hồn Quan thực chất là một chiếc quan tài, quan tài này công hiệu là gì không rõ, bọn ta chỉ dùng nó để chứa đựng sinh khí của người sống, tẩm bổ cho bản thân.”

Khương Thần nghe vậy khuôn mặt hơi chút ngoài ý muốn. Thảo nào ở đây có nhiều oan hồn đến thế. Mấy oan hồn này nếu như không bị bắt đi, thường thường qua thời gian sẽ tiêu tán. Nhưng đám oan hồn ở thành Tây này ngược lại càng ngày nhìn càng ngưng thực, đồng thời còn có thể tu luyện một chút quỷ thuật. Xem ra đều nhờ vào cái gọi là Dưỡng Hồn Quan kia đi.

“Mỗi năm đều do hai phe âm hồn thay nhau sử dụng, lần này đến nghĩa địa phía Đông chúng ta…thưa đại nhân.”

Đám oan hồn phía sau nghe vậy cũng gật đầu như gà mổ thóc, không dám lên tiếng. Bộ dáng sẵn sàng bỏ chạy nếu như nhận thấy dấu hiệu thanh niên này xuất thủ.

Khương Thần gật đầu không đáp, lặng lẽ đi tới trước cửa hang kia. Đám âm hồn không dám manh động, chỉ có thể rẽ ra một lối đi cho hắn, đồng thời tò mò nhìn theo xem thanh niên này sẽ làm gì.

“Không nghĩ tới qua bao nhiêu năm còn có thể nhìn thấy dấu vết Nguyên thuật cùng trận pháp trên thế giới này.” Khương Thần nhìn hang động khẽ nỉ non.

Cửa hang động này được che chắn bởi một loại trận pháp. Bên ngoài lại gia trì thêm một tầng phù văn. Có lẽ bởi vì quá lâu rồi, vì vậy tầng phù văn cùng trận pháp đã suy yếu đến cực hạn. Do vậy mới bị đám âm hồn này hàng năm mở ra.

Đưa tay chạm vào tầng phù văn kia, Khương Thần cảm giác, phía sâu trong linh hồn đang kịch liệt rung động. Hắn mở ra Thánh Đồng quan sát tình huống trong cơ thể. Luân Hồi Chú ngự tại phía trên linh hồn hắn đang hiển lộ rõ rệt. Trên người Khương Thần lúc này tỏa ra một loại hào quang sáng chói. Hào quang này nở rộ khiến cho đám âm hồn sợ hãi lui ra xa. Bởi vì trước đó có một âm hồn sơ ý bị luồng hào quang này chiếu vào, ngay lập tức liền phân rã.

Tầng phù văn cùng trận pháp chạm tới hào quang sáng chói này, lập tức xảy ra dị trạng. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy, trận pháp cùng phù văn vốn rất mờ nhạt, tại trong hào quang phát ra từ cơ thể Khương Thần, hiện ra vô cùng rõ ràng.

Khương Thần ban đầu vô cùng lấy làm lạ. Chỉ là một phen trầm tư khóe miệng hắn nhếch lên.

“Xem ra Luân Hồi Chú cái này cũng không ghê gớm như ta nghĩ.”

Hắn phát hiện ra, Luân Hồi Chú xuất hiện dị trạng chính là bởi tầng phù văn cùng trận pháp này.

Vì sao?

Bời vì trận pháp kia nằm ngoài lĩnh vực mà Luân Hồi Chú bao phủ.

Nghĩa là sao?

Nghĩa là ngươi có trùng sinh, quay ngược thời gian bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không hề ảnh hưởng tới trận pháp, trận pháp cùng phù văn kia vẫn chính là nó. Không bởi vì thế giới quay ngược thời gian mà bản thân nó cũng theo thời gian quay lại quá khứ.

Do vậy, khi Khương Thần chạm tới tầng phù văn kia, ngay lập tức Luân Hồi Chú bị xúc động, muốn đem thời gian lĩnh vực của bản thân đưa tầng trận pháp kia quay lại đúng thời điểm lần trùng sinh đầu tiên của Khương Thần, tức là gần một vạn năm ngàn năm trước. Do vậy mới xảy ra dị trạng trận pháp ban đầu mờ nhạt suy yếu, lúc sau lại hiện lên rõ ràng.

Đó chính là cuộc chiến của hai loại lực lượng, một bên là thời gian lực lượng do Luân Hồi Chú phát ra, một bên là một loại trận pháp không bị ảnh hưởng bởi Luân Hồi Chú.

Lại nói Khương Thần lúc này đã lùi ra xa tầng phù văn bao phủ trận pháp kia. Ngay lập tức hào quang trên người biến mất. Luân Hồi Chú ẩn sâu trong linh hồn cũng vì thế ngủ say. Đồng thời trận pháp trên hang động cũng mờ dần sau đó trở về trạng thái suy yếu.

“Các ngươi có thể mở ra hang động này?” Khương Thần quay sang đám âm hồn, lạnh lùng nói.

Đám âm hồn đối với Khương Thần hết sức sợ hãi. Khi thấy hào quang sáng chói kia biến mất, lúc này mới dám mon men tới gần.

“Đại nhân, chúng ta bình thường đều tế ra một chút linh hồn lực lượng, thứ ngăn chặn cửa hang liền biến mất, từ đó lấy ra được Dưỡng Hồn Quan.” Lão giả chống quải trượng cung kính đáp.

“Vậy liền mở cửa hang a.” Khương Thần nói.

Trận pháp cùng tầng phù văn kia với trạng thái hiện tại, ở điều kiện bình thường, hắn một ngón tay liền có thể phá giải.

Tuy nhiên, thân mang Luân Hồi Chú, động đến tầng phù văn đó, khiến cho Luân hồi Chú xúc động. Lĩnh vực của Luân Hồi Chú khi đó sẽ mang theo trận pháp cùng phù văn trở lại quá khứ hơn vạn năm trước. Thời điểm đó trận pháp này chính là trạng thái đỉnh phong, hắn lực bất tòng tâm.

Bất đắc dĩ mới phải lệnh cho đám âm hồn này thay mình lấy thứ bọn chúng gọi là Dưỡng Hồn Quan ra.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện