Đám oan hồn tập chung trước cửa hang động kia, miệng khẽ lẩm nhẩm niệm một loại chú ngữ gì đó. Chỉ thấy thân hình bọn chúng từ từ trở lại dạng hồn thể. Mỗi cái âm hồn đều thả ra một chút linh hồn lực của bản thân. Lực lượng linh hồn này sau khi tụ tập lại, liền len lỏi tới gần trận pháp. Tầng phù văn trên trận pháp khi có lực lượng linh hồn tiếp xúc liền khẽ lóe sáng, sau đó giống như mở ra một khe rãnh. Khe rãnh này hút toàn bộ luồng linh hồn lực lượng truyền tới kia. Trận pháp sau một phen rung chuyển, liền mở ra một thông đạo nhỏ tối đen.
“Mau tới lấy Dưỡng Hồn Quan.” Lão giả thủ lĩnh đám âm hồn vội vàng ra lệnh.
Từ đám âm hồn đi ra một nhóm sáu tên oan hồn phi nhanh về phía cửa hang. Đám còn lại vẫn thay phiên nhau tế ra lực lượng linh hồn của chính mình hòng giữ cho thông đạo nhỏ kia không bị đóng lại.
Sáu tên âm hồn một thoáng đi vào liền khiêng ra một cỗ quan tài màu đen. Quan tài này xung quanh tỏa ra hắc khí, loại hắc khí này đám âm hồn nhìn tới vô cùng phần khởi. Thứ đó chính là thứ giúp cho bọn chúng có thể tồn tại dưới dạng hồn thể như bây giờ.
Khương Thần quan sát từ đầu tới cuối, khuôn mặt hiện lên chút lạ kì, không nghĩ tới đám âm hồn này còn có bản sự như vậy.
“Đại nhân…thứ này chính là Dưỡng Hồn Quan.” Lão giả cầm quải trượng cung kính nói. Thỉnh thoảng lại liếc nhìn Khương Thần xem sắc mặt hắn ra sao.
Khương Thần nhìn thấy Dưỡng Hồn Quan, vừa có cảm giác buồn cười, vừa không khỏi một trận suy nghĩ.
Buồn cười vì sao?
Thứ này đâu phải gọi Dưỡng Hồn Quan. Chính xác mà nói tên của nó là Trấn Hồn Quan. Thời điểm nhìn thấy đám âm hồn khiêng quan tài này ra, hắn đã nhận ra ngay. Vì sao?
Hắn lúc trước ngoại trừ Thời tộc, còn lại đối với tin tức các cổ tộc chính là rõ như lòng bàn tay. Quan tài đen này có thể được coi là đặc sản của Hồn tộc. Hồn tộc tộc nhân mỗi người đều có một cái. Loại Trấn Hồn Quan này sẽ theo chủ nhân của bọn chúng hấp thu linh hồn, lớn mạnh bản thân. Trấn Hồn Quan này phẩm chất càng tốt chứng tỏ chủ nhân của nó thực lực càng mạnh và ngược lại. Ngoại trừ công dụng như tên gọi, Trấn Hồn Quan này cũng có công dụng dưỡng hồn, cũng có thể được dùng làm vũ khí. Có lẽ vì thế mà đám âm hồn kia mới gọi nó là Dưỡng Hồn Quan.
Vì sao hắn không khỏi một trận suy nghĩ?
Bởi vì trận pháp kia tồn tại có lẽ là vài vạn năm về trước. Tại sao vài vạn năm về trước lại có người Hồn tộc tới đây?
Hắn cũng suy nghĩ theo hướng Hồn tộc tộc nhân tới Lam Hải tinh này theo thông đạo không gian mà Uông Tử thành mở ra. Khả năng này là khả dĩ nhất. Tuy nhiên điều làm hắn suy tư là, tại sao vị đó lại lập một trận pháp tại đây sau đó phong ấn Trấn Hồn Quan của mình lại. Theo hắn suy luận, vị chủ kia chắc chắn thực lực không dưới Nguyên Vương Cảnh. Dù sao nhìn theo góc độ một tên trận pháp sư, hắn thấy loại trận pháp này không phải là một chút sơ đẳng trận pháp.
Nói đùa, tránh đi được lĩnh vực thời gian của Luân Hồi Chú, ngoại trừ đặc thù của tầng phù văn bên ngoài, chỉ có cấp cao trận pháp mới có thể làm được. Theo hắn suy đoán, thời điểm đỉnh phong, trận pháp này có lẽ là một cái lục phẩm thậm chí thất phẩm Nguyên trận.
Trấn Hồn Quan này phẩm chất cũng không tệ, nếu so với một chút pháp khí tại Đại Thiên Nguyên Giới, có thể coi như hàng ngũ phẩm. Từ đó càng chứng tỏ thực lực của vị kia cũng không phải yếu nhược.
Vì sao lại có Hồn tộc tộc nhân từng đến đây? Vì sao lại phải dùng trận pháp che giấu Trấn Hồn Quan? Nếu như Trấn Hồn Quan tại đây, vậy chủ nhân của nó đâu? Tại sao lại sử dụng loại phù văn có khả năng bài xích lực lượng thời gian? Có phải hay không trận pháp cùng phù văn này nhắm tới lực lượng của Luân Hồi Chú?
Các câu hỏi này lặp đi lặp lại trong đầu Khương Thần. Hắn đứng lặng một hồi, xâu chuỗi toàn bộ những khả năng có thể xảy ra. Cuối cùng đưa ra một chút kết luận kinh người. Kết luận này hắn cũng không thể nghiệm được đúng hay sai. Nhưng có thể suy tới kết luận này, hắn cũng vô cùng khiếp sợ.
“Không thể nào…” Khương Thần khẽ la lên. Đây là lần đầu tiên tại một thế này, khuôn mặt luôn bình thản, hờ hững xuất hiện vẻ khiếp sợ cùng thất thố đến vậy.
Nếu như suy đoán của hắn là đúng, vậy thì cách đây vài vạn năm, có khả năng có một vị Hồn tộc tộc nhân từng tới đây. Đồng thời linh hồn hắn cũng bị dính dáng tới Luân Hồi Chú. Nếu như bản thân hắn trở lại quá khứ thực lực liền sẽ yếu nhược như thời điểm đó, Trấn Hồn Quan cũng theo thực lực hắn yếu đi. Muốn bảo tồn Trấn Hồn Quan thực lực, chỉ có xây dựng loại trận pháp tránh đi thời gian lực lượng. Như vậy, sau lần trùng sinh tiếp theo, vị kia tới đây lấy đi Trấn Hồn Quan, Trấn Hồn Quan vẫn sẽ giữ nguyên phẩm chất như trước khi trùng sinh.
Nếu như có thể vận dụng loại trận pháp này lên linh dược. Vậy thì sau nhiều lần trùng sinh, mấy gốc linh dược vốn ban đầu chỉ có tuổi thọ mươi mười lăm năm sẽ trở thành trăm năm thậm chí ngàn năm. Cách làm này quả thật rất diệu.
“Chỉ tiếc, với thực lực hiện tại không thể xây dựng được loại trận pháp này…nếu không ta cũng không ngại trùng sinh vài lần nữa nuôi dưỡng một chút linh thảo.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm.
“Đại nhân…ngươi…có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Khương Thần hít một hơi, trấn tĩnh lại.
Đoạn, hắn quay sang tò mò hỏi:
“Các ngươi vì sao mỗi một năm thay phiên nhau chưởng khống cỗ quan tài này cần phải để lại vào bên trong hang, không phải truyền tay nhau sẽ đỡ phiền phức hơn sao?”
“Bẩm đại nhân, có điều ngươi không biết, Dưỡng Hồn Quan này chỉ có thể mỗi tháng dùng một lần, sau đó dường như sẽ mất đi tác dụng. Muốn sử dụng lần tiếp theo, cần phải đưa nó trở lại trong hang. Tháng sau lại lấy ra sử dụng.”
“Quả nhiên.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm. Chiếu theo lão giả âm hồn này nói, Trấn Hồn Quan này chủ nhân đã không còn tại thế, trận pháp kia vừa bảo vệ Trấn Hồn Quan, vừa để hấp thu linh hồn đám âm hồn này tẩm bổ cho nó.
“Đại nhân, ngươi…dự định sẽ làm gì với Dưỡng Hồn Quan?” Lão giả khẽ nói. Nếu như Khương Thần mang đi quan tài này, bọn hắn
chính là tiếc nuối vô cùng.
“Không cần lo lắng, thứ này không có tác dụng với ta.” Khương Thần lạnh lùng đáp.
“Tiểu nhân không có ý đó.” Lão giả cúi đầu khẽ nói. Nội tâm treo cao liền hạ xuống.
“Hiện tại liền hỏi ngươi vấn đề thứ hai, “đám người kia” trong miệng các ngươi là ai?”
Lão giả nghe vậy, khuôn mặt vốn đang bình thản hơi chút biến sắc. Một linh hồn như hắn có thể biến đổi sắc mặt không khác gì người thường, quả thật rất kì khôi.
Âm hồn lão giả này liền kể lại lúc trước được diện kiến vị hắc bào nhân cho Khương Thần nghe. Không chỉ hắn, một số âm hồn khác cũng kể lại năm đó thời điểm mới chết, bọn hắn được gặp vị hắc bào nhân kia.
Kt nghe xong khóe miệng nhếch lên.
“Xem ra mấy lão bất tử Chiêm Tinh tộc nói không sai, vẫn có thể dựa vào Uông Tử thành rời đi thế giới này.” Hắn khẽ lẩm nhẩm.
“Nhắc nhở các ngươi một chút, các ngươi có thể hấp thu sinh khí người sống tùy ý, miễn là không động đến người của ta…nếu không, ta cũng không ngại một tay tiêu diệt các ngươi.” Khương Thần khuôn mặt trầm tư biến lạnh lùng. Thanh âm không chút cảm xúc vang lên.
“Tuân lệnh đại nhân…”
Lão ẩu cùng đám âm hồn gật đầu lia lịa. Bọn chúng bình thường cũng chỉ dám đối với mỗi thường nhân thu thập một chút sinh khí, không dám thu nhiều, sợ sẽ gặp phải thiên lôi oanh kích. Dù sao tồn tại như bọn chúng chính là ngược lại với trời. Nếu như quá lộ liễu sẽ gặp phải sét đánh.
Nghe đám âm hồn nói vậy, Khương Thần chỉ khẽ ừ một tiếng, sau đó rời đi. Hắn hiện tại chỉ cần đợi hai ngày nữa, thuận lợi đào đi gốc linh dược kia sau đó trở về. Hành trình tại thành Tây này coi như viên mãn.
…
Sáng hôm sau
Tại bênh viện trung tâm Vẫn Triết thành phố, chính là bệnh viện mà lần trước Hàn Thiên Hùng đã điều trị. Lần này lại tiếp tục hứng chịu cơn thinh nộ của Cao Hình Thiên, lão gia chủ Cao gia.
Bởi vì sao?
Cao Nhược Vũ chính là đang được điều trị tại đây.
“Các ngươi nếu như không cứu tỉnh được cháu gái ta, liền đợi ngày giải tán bệnh viện. Một đám vô dụng.”
Vị bác sĩ đối mặt với Cao Hình Thiên lúc này khuôn mặt giống như ăn mướp đắng. Sự việc Hàn lão gia tử, hắn bị Hàn Khôn trách mắng trôi qua chưa lâu, lần này lại hứng chịu tiếp cơn thịnh nộ của Cao Hình Thiên. Bệnh viện của bọn hắn, hay nói đúng hơn là hắn quả thật đen đủi.
Trong phòng bệnh lúc này ngồi lấy ba bóng người. Lần lượt là Hàn Uyển Như, một vị mỹ phụ khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người nảy nở, phong vận thành thục, khuôn mặt vũ mị. Nàng tên Lưu Nhược Mai, thân mẫu Cao Nhược Vũ, chữ Nhược trong tên Cao Nhược Vũ cũng được lấy từ đệm tên của nàng. Trung niên nam tử đang đứng khoanh tay, khuôn mặt trầm tư là Cao Lãm, cha của Cao Nhược Vũ cũng là gia chủ hiện tại của Cao gia.
“Uyển Như, ngươi nói lúc trước chính là tên họ Vương kia kéo Vũ nhi ra làm lá chắn?” Cao Lãm đã nghe Hàn Uyển Như kể lại sự tình đêm qua, lúc này khuôn mặt không chút sợ hãi mà ngược lại đằng đằng sát khí.
Hắn đối với Vương Bác Văn này ban đầu tương đối vừa ý. Thời điểm Vương Bác Văn đến bái phỏng Cao gia, thái độ rất chuẩn mực, đồng thời còn nói lên dã tâm muốn thành lập công ty tại Vẫn Triết thành phố. Lúc đó Cao Lãm vô cùng thưởng thức tên này, mặc dù không đến mức muốn gả con gái cho hắn ngay, nhưng là khuyên Cao Nhược Vũ nhiều tiếp xúc với hắn để mở rộng quan hệ hợp tác.
Hiện tại không ngờ trong lúc tình thế nguy khó, Vương Bác Văn tên này lại lấy nữ nhi hắn ra làm khiên chắn. Nữ nhi hắn hiện tại cũng không rõ sống chết. Hắn làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này.
“Vâng Cao thúc thúc, chính hắn lúc đó đã kéo Nhược Vũ làm lá chắn, nếu không Nhược Vũ đã không rơi vào trạng thái như hiện tại.” Hàn Uyển Như đôi mắt đỏ hoe.
Suốt từ đêm hôm qua, nàng đã ôm Cao Nhược Vũ mà khóc. Đám bằng hữu bỏ chạy toán loạn, nàng không còn cách nào khác đành phải tìm tới một góc đường ngồi nghỉ, cầu mong trời sáng. Vừa mới sáng sớm, liền thuê một chiếc taxi đưa Cao Nhược Vũ đến bệnh viện sau đó mới liên lạc với người Cao gia.
“Tốt một cái Vương gia…tổn thương nữ nhi ta, dù các ngươi là thiên vương, lão tử ta cũng muốn diệt.”
Vương gia lúc này
Đối với Vương gia, Vương Bác Văn mặc dù là nhân tài kiệt xuất, nhưng so với Thanh lão, mười cái Vương Bác Văn cũng không đổi được. Do vậy, Vương gia hiện tại càng thêm hỗn loạn.
Vương gia bọn họ phải tốn một số tiền rất lớn mới có thể mời tới vị Thanh lão kia làm khách khanh. Hiện tại hắn lại lâm vào hôn mê.
Nếu như tin này lộ ra, những thù địch với Vương gia trong bóng tối nhất định sẽ tìm cách báo thù. Dù sao bình thường, có một vị võ giả tọa trấn, đám người kia chắc chắn tâm lí sẽ mang theo sợ hãi, không dám manh động.