Hôm sau Dịch Thiên và Nhị Hạ lên đường từ sớm, Phích Lịch Châu và đông đảo bá quan trong triều đều được lệnh đến đưa tiễn.
Mấy người bọn họ phải mất hơn 1 tháng mới về được kinh thành Nam Đông.
Dịch Thiên đem mọi chuyện bẩm báo với hoàng đế Nam Đông, chỉ là biến tấu đi 1 chút để ông ta nghĩ mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Coi như đã giúp Phích Lịch Châu, cũng là giúp chính mình.
Lần này vừa quay về không bao lâu, hắn lại phát hiện gần biên giới với Bắc Lịch có 1 người nuôi 1 đội binh mã cực kì tinh nhuệ.
Dịch Thiên đem chuyện này bẩm báo với hoàng đế Nam Đông, dù biết với tính cách của ông ta rất có thể sẽ xử trảm toàn bộ số binh lính.
Còn tru di cửu tộc đối với những người đứng đầu chỉ huy.
Quả nhiên sau khi biết tin, hoàng thượng lệnh cho Dịch Thiên đến đó dẹp loạn.
Những kẻ đứng đầu bị xử trảm tại chỗ cả nhà, binh lính ai phục tùng sẽ tha chết, kẻ chống đối đều có 1 kết cục như thủ lĩnh của bọn chúng.
Tuy nhiên trong khi đến bắt người nhà của chục tên cầm đầu lại phát hiện bên trong không có ai.
Mọi đồ đạc đáng giá trong nhà không còn, xem ra bọn họ đều đã trốn chạy.
Nhưng một tin tức bí mật như vậy làm sao những người này biết trước để bỏ trốn?
Những người đi theo Dịch Thiên lần này đều không biết được nhiệm vụ thật của mình, người của Võ Thành Ti lại càng không có lí do phản bội hắn.
Vì vậy Dịch Thiên kết luận, hoặc là trong triều có nội gián, hoặc là kẻ chủ mưu đằng sau đã cứu bọn họ.
Đúng lúc này 1 tên thuộc hạ phát hiện trong nhà còn có bà lão và 1 đứa trẻ tầm 5 tuổi chưa kịp chạy trốn.
Nhưng khi bọn họ chạy tới lại phát hiện hai người kia đang chạy trốn, phía sau còn có 1 người đang yểm hộ.
Dịch Thiên dùng tên ngắm, 1 phát chuẩn xác chút nữa đâm vào tim của người đó.
Nhưng lúc này lại có 2 người khác đến đưa 2