Đã gần 2 tháng không thấy Nhị Hạ, Dịch Thiên có chút không quen.
Dạo này công việc ở Võ Thành Ti rất bận, người được phái đến giúp đỡ như hắn lại chết giẫm ở đâu không biết.
Nói không chừng là đang cùng cô nương nào đó trăng hoa đến quên ăn quên ngủ.
Nghĩ đến chuyện này, Dịch Thiên đột nhiên nhớ đến chuyện hoang đường đêm đó mình đã làm.
Hắn ta đột nhiên cảm thấy lời của Nhị Hạ rất vô lý, rõ ràng trước nay chưa từng nghe đến chuyện nam nhân cũng có trinh tiết, hay sau khi xảy ra quan hệ sẽ bị bệnh gì.
Hắn đến hoàng cung, lén vào thư viện tìm 1 cuốn sách liên quan đến chuyện giường chiếu của nam nhân.
Hắn mất nửa canh giờ mới tìm được thứ mình cần, sau đó mới biết bản thân đã bị Nhị Hạ lừa.
Lần đầu tiên có kẻ qua mặt khiến Dịch Thiên tức giận, nhưng chuyện này có chút mất mặt, hắn không thể làm lớn chuyện, vậy nên mới bí mật tới tam ti tìm Nhị Hạ, kết quả lại chẳng thấy người đâu, đến nhà cũng chẳng thấy 1 ai.
Đúng lúc Dịch Thiên định đi về thì Nhất Hạ tới, trên tay còn cầm một giỏ rau củ.
Cô ta vừa nhìn thấy hắn trong lòng có cảm giác lo sợ, dạo này cô không ra ngoài với thân phận Nhị Hạ, vậy nên mới không dịch dung.
Cũng may mỗi lần xuất hiện bên ngoài cô đều đeo khăn che mặt, có lẽ hắn ta sẽ không nhận ra.
" Không biết hôm nay rồng đến nhà tôm nên chưa kịp nghênh đón, thật thất lễ quá!"
" Nhị Hạ đâu?"
" Nhị Hạ!...!Nó ra ngoài làm việc rồi."
" Lẽ nào Lục Thanh Các rất thiếu người à? Tại sao lần nào cũng thấy Nhị Hạ bận rộn như thế"?
" Lục Thanh Các không phải là thiếu người, mà nơi đây không nuôi kẽ lười biếng.
Cho dù nó có là đệ đệ của ta cũng không ngoại lệ."
" Cô cũng khá giống ta đấy, đều không thích nuôi kẻ phế vật."
" Vậy hôm nay Dịch đại nhân đến tìm Nhị Hạ có chuyện gì sao? Ta có thể giúp ngài chuyển lời