Đúng lúc này 1 thanh kiếm bay về phía Nhật Tư Đồng nhưng hắn nhanh chân né được, cũng vô tình đẩy Nhất Hạ về phía trước, khiến cô mất đà ngã xuống dưới.
Nhưng Dịch Thiên đã nhanh tay đỡ lấy không để cô có chút thương tổn nào.
Dịch Thiên vuốt sợi tóc trên mặt Nhất Hạ, nhẹ nhàng ân cần với cô bao nhiêu, khi nhìn đến Nhật Tư Đồng hắn lại căm ghét thù hằn bấy nhiêu.
Dịch Thiên nhìn những người dân đang xì xào bàn tán xung quanh, vẻ mặt không vui nói với bọn họ:
" Từ khi nào mà 1 nữ nhân bị tên cặn bã giở trò lại là lỗi của người ấy vây? Trong nhà các người ít nhất phải có một nữ nhân chứ nhỉ.
Cho dù là mẫu thân, thê tử hay con cái của các người, nếu họ bị kẻ khác sàm sỡ, đó cũng là lỗi của họ sao?"
Nghe những câu này không ai dám nói thêm gì, 1 phần là vì lời của Dịch Thiên nói rất có lí, phần còn lại do sợ hắn ta thì nhiều hơn.
Nhưng bất luận vì lí do gì, việc Dịch Thiên đứng ra giải thích, bảo vậy cho một nữ nhân là chuyện đáng kinh ngạc.
Trước đây khi hắn thích Cửu Châu Công chúa, khắp phố đều là lời đồn về tính cách ngang ngược kiêu ngạo của cô ta.
Người đời không biết nói xấu vị công chúa này bao nhiêu lần, cũng chưa từng thấy hắn đích thân lên tiếng.
Sau đó Dịch Thiên lại cảnh cáo những người xung quanh:
" Sau này còn ai dám nói xấu hay động đến nàng ấy thì chính là động đến ta, kẻ đó nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu."
Dịch Thiên đã nói vậy còn ai dám làm gì nữa, bọn họ vẫn chưa dám đối đầu với kẻ điên có tiếng này.
Nhật Tư Đồng nhảy từ trên mái nhà xuống, lia ánh mắt lựu đạn nhìn Dịch Thiên, nói:
" Nói thật hay, ngươi thực sự nghĩ nàng ấy là người của mình sao?"
" Nếu không phải người của ta chẳng lẽ là người của ngươi? "
" Ta và nàng ấy sớm đã quen biết, tình cảm từ lúc nhỏ đến lớn đều không thay đổi, có thể nói là một đôi thanh mai trúc mã.
Ngươi và nàng ấy vừa quen biết bao lâu? Thực sự nghĩ nàng ấy sẽ thích người sao?"
" Quen biết bao lâu không quan trọng, bây giờ nàng ấy đã là người của ta, tương lai cũng chỉ có thể là của một mình ta.
Nếu kẻ khác động vào ta sẽ không tha cho hắn."
Hai người còn muốn đấu khẩu tiếp, nhưng Nhất Hạ đã chán khi nghe người khác phân tranh vì mình, liền nói:
" Nghe nói gần đây nhị điện hạ hình như đang làm chuyện đại sự thì phải, nếu tiếp tục ở đây dây dưa vì một nữ nhân, đối với danh tiếng của ngài không tốt đâu."
Nhật Tư Đồng nghe đến đây cũng không dám làm lớn chuyện này nữa.
Đúng là gần đây hắn đang cố tạo dựng hình ảnh tốt trước mặt hoàng thượng, tất cả cũng chỉ vì ngôi vị tương lai, nếu sau này hắn lên làm hoàng đế sợ gì không có được Nhất Hạ.
Nghĩ đến đây Nhật Tư Đồng liền rời đi, Dịch Thiên cũng kéo Nhất Hạ về phòng cởi y phục cô ra.
Nhất Hạ còn tưởng Dịch Thiên định làm chuyện đó với mình liền tát hắn một cái, nói:
" Đã nói ta không phải nô lệ của ngươi rồi, còn dám làm chuyện đó nữa sao"?
" Thay y phục ra! Bẩn!"
" Bẩn? Ta vừa tắm hồi sáng không bẩn một chút nào."
" Nhật Tư Đồng bẩn!"
" Nhật Tư Đồng chạm vào liền phải thay y phục, ban nãy hắn chạm vào da thịt ta, nghĩa là ta cũng bẩn rồi phải không?"
" Không! Không! Nàng là nữ nhân băng thanh ngọc khiết, không thứ gì có thể khiến nàng bị vấy bẩn.
Cho dù đó là ta..."
Nhìn bộ dạng ấp úng của Dịch Thiên lúc này, Nhất Hạ thấy hắn thật mắc cười, nhớ lại chuyện trên phố cô bỗng chốc mềm lòng, tạm quên đi hận thù trước kia.
" Chuyện ban nãy đa tạ ngươi."
Dịch Thiên có chút bất ngờ, liền hỏi:
" Chuyện gì?"
" Ban nãy ngươi đã nói giúp ta trước mặt đám bách tính ngu ngốc kia không phải sao.
Tuy ta căn bản không quan tâm đ ến mấy lời đó, nhưng từ trước đến nay nữ nhân luôn vì những chuyện thế này mà chịu thiệt thòi rất nhiều.
Cũng chưa từng có nam nhân nào đứng ra bảo vệ những người như vậy.
Đa tạ ngươi!"
" Ta không phải là người