Mạc Tú Nhi cô cũng chỉ thể hiện một chút ít bản lĩnh của mình mà cầm lấy kiếm bên cạnh.
Cô đã lâu lắm rồi không được cầm kiếm lên có chút bối rối.
Cô trước cũng đã từng học võ vì trước cô nghĩ con gái cần phòng thân.
- Thư kí Hà Minh cậu đấu với tôi.
Thư kí Hà Minh nhìn hướng kiếm thì anh cũng e dè mà nhìn tên sếp của mình.
Anh không đấu với chị Dâu thì sợ thất kính mà đấu thì anh sợ lão đại của anh sẽ giết anh cho mà coi.
Từ Niêm sợ cô bị thương nên bảo vệ sĩ mang áo giáp cho cô.
Dù sao cô cũng là con gái và anh biết đệ của mình là tay chơi kiếm chuyên nghiệp, khó có đối thủ có thể hạ gục cậu ấy nếu như cô bị tổn thương thì anh cũng có chút đau.
Tú Nhi lại khác cô lại có hứng thú đấu kiếm với Thư kí Hà Minh.
Cô muốn biết sức lực của bản thân mình đến đâu.
- Em mặc áo giáp vào đi rồi hãy đấu kiếm.
- Em không cần đâu...!chuyện này bình thường với em mà.
- Cậu ta rất giỏi đấu kiếm đó.
Em vẫn lên mặc nó vào.
Thư kí Hà Minh cũng sợ cô bị thương vì đao kiếm nó vô tình mà.
Từ Niêm ra ám hiệu cho Thư kí Hà Minh là " Nhường cô ấy nhưng anh lại đọc kí hiệu kiểu gì không rõ thành đấu hết mình" Được lão đại ra tín hiệu thì thư kí Hà Minh vui mừng nói với cô.
- Chị dâu, chị hãy mặc áo vào đi rồi chúng ta đấu.
Em sợ mình nỡ tay thì em xong đời.
- Cậu lên lo cho bản thân mình trước đi.
Không được nhường tôi đâu đó vì tôi sẽ không nhường cậu.
Chưa nói hết câu thì Tú Nhi đã đánh kiếm thẳng người cũng may là ba anh né kịp.
Cô vậy mà đấu kiếm trực tiếp với thư kí Hà Minh luôn.
Ba anh nhìn nhau 1 giấy với vẻ mặt ai lấy cũng hốt hoảng lo sợ.
- Cậu không được nhường tôi.
- Chị dâu chị nhẹ tay thôi em sắp không trụ được.
Em còn chạy không được nè.
Thư kí Hà Minh không ngờ cô lại giỏi đấu kiếm vậy.
Cô lại chọn đúng anh cơ chứ, anh không nhường cơ mà anh không đấu lại chị dâu.
Chỉ với ba đường kiếm Tú Nhi đã hạ gục tên thư kí Hà Kinh rồi.
Từ Niêm hai mắt mở to nhìn cô, anh chạy đến nhìn xung quanh cô xem cô có bị thương không? vậy cô còn bao nhiêu tài mà anh không biết được.
- Em có sao đâu.
Người bị sao là cậu ấy.
- Vợ à...!em giỏi vậy?...!Có khi nào em giết anh không?
- Giết anh thì không vì em không muốn làm góa phụ...!Nhưng anh cũng cẩn thận vì em không ngại cho anh khuyết mất một bộ phận trên cơ thể đâu.
Lâm Hiên Minh thì anh run sợ nhìn bạn anh đang lăn ở đất vì đau, người đầy vết thương mà nhìn thôi cũng biết là đau như nào.
Thư kí Hà Minh cố gắng đứng dậy với người đầy thương tích.
- Chị dâu sao chị giỏi vậy?
- Tôi không giỏi mà là cậu ta kém...
Gì chứ mà kém, thư kí Hà Minh chẳng phải là tên đấu kiếm giỏi nhất thành phố này sao? Vậy cô là đại lão vương ở đâu ra.
Cô là người tiềm ẩn sao?
- Thôi vậy đủ rồi.
Từ Niêm nói và tiến đến ôm eo cô bước đi.
Hiên Minh phải gọi thuộc hạ đưa thư kí Hà Minh đến viện không e rằng anh ta mất máu nhiều mà chết mất.
- Từ Niêm chúng ta có thể về nhà được chưa?
- Em mệt sao?
- Có một chút đau chưa khỏi hẳn.
Từ Niêm hiểu ý cô nói nên anh nói với Hiên Minh là anh phải về.
Anh cũng cần lên điều tra lại thân phận của cô.
- Tôi đi trước việc ở đây cậu làm hết đi nhé.
- Vâng thế cậu và chị dâu về đi.
Tú Nhi cúi đầu chao mọi người, mọi người ai cũng có vẻ sợ cô vì lão tam còn bị đánh thành ra như vậy thì họ chắc mất mạng luôn.
- Tôi về nhé hôm khác sẽ đến chơi.
- Dạ chị