Tú Nhi nghe từ anh sẽ gia hạn hợp đồng với cô thì mắt cô đượm buồn và nhìn anh với vẻ thất vọng.
Yêu cô với anh khó đến vậy sao?
- Em muốn nghỉ ngơi anh về nghỉ đi.
- Tôi sẽ ở bên em chăm sóc em dù sao em cũng đỡ thay tôi một viên đạn.
Tôi không muốn thành kẻ vô ơn.
- Em không dám trách lão đại như anh.
Tú Nhi nói xong có vẻ giận dỗi mà chùm chăn kín người mặc kệ anh còn đứng đó suy nghĩ tại sao vợ mình lại giận.
Anh sợ cô cứ chùm chăn như vậy sẽ bị ngạt chết luôn chưa cần phải bị ai giết thì anh ngồi xuống và kéo chăn của cô ra nhưng bị cô kéo lại.
- Em định chết ngạt luôn sao?
- Em chết chẳng phải với anh không quan trọng sao?
- Em lại làm sao thế? Em mà chết đống thẻ đen của anh để ai dùng.
Tú Nhi bực tức bỏ chăn ra và hét vào mặt anh.
- Anh nghĩ em thèm tiền của anh lắm ấy.
Từ Niêm nhìn cô vợ mình xù lông thì bật cười, cô còn đang định trả treo anh thì bị anh chặn lại bằng nụ hôn.
Tú Nhi bất lực mà bám vào cánh tay anh, hai người đang cuồng nhiệt thì cánh cửa mở ra.
- Á...!chị dâu và lão đại em không cố ý...!hì...!Hai người tiếp tục ha...
Cô vội vàng đẩy anh ra và rúc trong lòng anh vì xấu hổ chết mất.
Sao họ lại vào đây cũng tại anh cưỡng hôn cô, giờ thì hay thật rồi cô còn mặt mũi nào nữa mà nhìn họ.
Hiên Minh và Hà Minh định ra về thì bị giọng nói lạnh lùng lạnh buốt sống lưng vang lên.
- Đứng lại.
Hai anh nhìn nhau và hiểu ý nhau cùng nhau xoay bước về phía Từ Niêm.
- Chị dâu chị tỉnh rồi ạ.
Chúng em có mang quà cho chị đây.
Hai người chào hỏi cô mà bơ đẹp Từ Niêm, anh thấy hai tên này hôm nay ăn gan hùm hay sao mà lão đại như anh đây lại không chào hỏi và thận trí còn không trả lời anh luôn.
Nghe đến quà thì Tú Nhi tò mò và chui ra khỏi lòng anh để lại cho Từ Niêm một vòng tay trống rỗng, anh nhìn cô và đầy bất lực.
Anh thầm trách hai tên kia hơn, vậy là hai tên này đang nịnh hót vợ anh với mục đích gì thì chưa rõ.
Từ Niêm cũng tò mò là quà của hai người muốn tăng cho cô thì anh cũng lại gần.
- Quà gì vậy hai cậu?
- Em biết chị thích đấu súng và kiếm lên em đặc biệt mua nó về từ Đức.
Chị dâu chị mở ra xem có thích không?
- Thật vậy sao? Hai cậu thật có lòng.
Tú Nhi tò mò mở hộp ra thì đúng có một cây súng tùy nhìn nhỏ nhưng mà nhìn qua thấy độ tinh sảo của nó.
Cây kiếm kia thì sáng bóng và độ sắc thì khỏi nói rồi.
Cô cầm thử cây kiếm và hướng về Hiên Minh làm cho cậu ta phải lùi bước và giơ hay tay đầu hàng.
- Chị dâu à.
Kiếm này sắc lắm ạ.
- Tôi biết nhưng tôi muốn thử kiếm.
Đam Mỹ H Văn
- Không không chị dâu, em không giỏi kiếm như cậu ta đâu.
Tay của Hiên Minh chỉ về phía Hà Minh làm cho cậu ta giật mình nhìn cô bằng ánh mắt xin tha thứ.
Cậu cười trừ nhìn cô mong cô đừng chọn mình nữa.
- Chị dâu vết thương hôm qua em chưa khỏi